Long Trác Việt ai oán nhìn Nhan Noãn Noãn, hắn khóc lâu như vậy mà Noãn Noãn cũng không an ủi một chút, hắn thật đáng thương nha!
Long Trác Việt khịt khịt mũi,“Noãn Noãn, ta lăn lộn trên đất như vậy mà nàng cũng không đoái hoài đến ta.”, nói rồi vỗ vỗ vai Nhan Noãn Noãn nói tiếp: “Noãn Noãn yên tâm, người ta thông minh, biết cách che dấu mà!”
Nhan Noãn Noãn thở ra một hơi mạnh, quét mắt liếc Long Trác Việt một cái, khóe miệng cứng ngắc nói: “Ân, thật sự rất thông minh!” Nếu không phải sợ người ngoài trông thấy hắn lại đồn rằng nàng cất giấu nam nhân trong phòng, nàng mới mặc kệ hắn có hay không bị người khác nhìn thấy.
“Ngã có đau không?”
Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn nhỏ nhẹ, vẻ ủy khuất nhanh chóng thay bằng niềm kinh hỉ, gật đầu như gà mổ thóc, vừa khóc vừa cười nói: “Còn tưởng Noãn Noãn không quan tâm tới người ta, hại người ta khóc thật mệt a, không nghĩ tới Noãn Noãn đối với người ta là tốt nhất a, kia, Noãn Noãn, thổi cho người ta đi, thổi rồi sẽ không đau nữa!”
Long Trác Việt dứt lời liền chậm rãi nâng người, đưa mông tới trước mặt Nhan Noãn Noãn, đôi mắt sáng lấp lánh đầy mong chờ nhìn nàng.
Nhan Noãn Noãn đứng dậy, trong lòng không khỏi nổi bão!
Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Nhan Noãn Noãn cả kinh, nhấc chân đá vào mông Long Trác Việt một đá. Long Trác Việt không hề phòng bị, cả người bị đá chúi xuống gầm bàn, trán va vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-bi-nguoi-bat-nat/3149290/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.