"Chủ tử! Tiểu nhân đã đem những lời chủ tử căn dặn kể lại cho Mộng Tích Nhược kia rồi".
Một con Hắc Long đen cung kính cúi đầu trước một nữ tử đang lười biếng nằm đọc sách. Nữ tử tuyệt sắc mỉm cười ngoan độc, bước tới bàn rót một chén trà, nàng vân vê ly trà bên khoé môi:"Tốt lắm, Tiểu Bạch! Ả ta bất kính với bổn cung như vậy, ta nhất định, phải làm cho ả ta sống không bằng chết!"
"Vâng thưa chủ tử!"
———————————————————————-
Hiện giờ ta đang đi loanh quanh trong điện, suy nghĩ về lời con yêu long kia nói. Thật ra, ta cũng không tin lắm.
Long Bách Xuyên có nói mấy hôm nữa Hiền phi gì đó sẽ đến vấn an ta, nói ta không nên lo lắng.
Tử Dung, Tử Dung à........... Ế, ta nhớ ra rồi! Mấy trăm năm trước có một vị tiên tử tới Hoàng Tuyền chịu phạt. Ta thấy nàng ta quá kiêu ngạo nên đã sai một tiểu quỷ giả bộ sơ ý hất chút bùn vào người nàng ta.
Ai ngờ tiên tử đó điên lên, giết không ít tiểu quỷ đi áp chế nàng ta, ta khoá được mệnh môn của nàng, đày vào luân hồi. Còn nhớ lúc đó nàng ta nói:"Ta là Tử Dung tiên tử, ngươi hỗn xược, dám động vào ta! Ngươi sẽ phải trả giá!"
Nghĩ tới lại rùng mình, lúc đó, nàng ta giống hệt con điên! Bảo sao ta thấy cái tên này quen thế! Thì ra là đã từng gặp rồi!
"Nương nương!", Mai Ngân hành lễ với ta,"Thuộc hạ theo lời căn dặn đi tìm hiểu căn nguyên, biết rằng chẳng mấy chốc nữa sẽ có chiến tranh xảy đến".
"Chiến tranh sao? Đánh với ai vậy?", ta tò mò.
"Dạ...... là đánh với..... là đánh với Lục Vương gia ạ!", Mai Ngân ngập ngừng.
"Đánh với Lục Trấn sao?", ta ngạc nhiên,"Có chuyện gì xảy ra lúc ta bị thương thế?"
"Bẩm nương nương, lúc người bị thương ngất đi, Hoàng Thượng cho người truy cứu sự việc, truy mãi truy mãi, không hiểu sao...... lại truy đến Lục Vương gia....."
Ta gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Ồ, lại còn có chuyện này? Bảo sao lúc ta hỏi Long Bách Xuyên về vết thương của Lục Trấn, hắn có vẻ ngập ngừng cùng tức giận. Thì ra uẩn khúc là đây?
Lục Trấn muốn hại chết ta? Ta không tin đâu! Nếu thật sự muốn ta chết, hắn làm sao mà nhẹ tay vậy chứ! Hơn nữa, ám tiễn của tên sát thủ kia có ma khí.
"Mai Ngân này, doanh trướng của Lục Trấn ở phía Tây Nam sao?"
Mai Ngân có vẻ ngạc nhiên nhìn ta, chắp tay đáp:"Nương nương tiên liệu như thần, quân doanh quả thật đang đóng ở phía Tây Nam, hai bên đàm phán nhiều lần. Có điều, chẳng bên nào chịu nhường bên nào".
"Hình Bộ thượng thư tự sát rồi sao?"
"Ngay..... ngay cả chuyện này...... Nương nương...... sao người cũng biết thế?", Mai Ngân lắp bắp.
Vậy là ta đoán đúng rồi! Hình Bộ thượng thư là ai chứ? Chính là cha của Lục Trấn. Lão thấy thằng nghịch tử làm phản đồ, đương nhiên sẽ hô hoán khắp nơi mình đã từ mặt nó. Nhưng cha ta là ai, là kẻ thù đối địch của ông lão họ Lục kia, chắc hẳn đã tốn không ít bạc và công sức đạp cho ông lão kia ngã ngựa.
Lục Trấn sẽ không vì thù này mà tính với ta đâu. Dù sao chuyện cha con gắn kết gì đó hắn đã không để tâm rồi. Phía Tây Nam là nơi có linh khí dồi dào, quân doanh tập trung ở đó lúc đánh chiếm sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Có điều, ta khá hứng thú, tại sao bỗng nhiên Lục Trấn lại muốn tranh quyền đoạt vị vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]