Thương Tố môn, Huyền Cơ Tử đang ngồi thiền trong phòng, bấm đốt tay tính toán. Bỗng, ông nhướng mày, vội vàng đứng dậy định bế quan tu luyện, có điều, vừa ra khỏi phòng thiền, ông đã gặp ngay một người đang đứng chắn trước cửa, mỉm cười nhìn ông.
Huyền Cơ Tử thở dài, thu nhận đồ đệ như nàng, nhất định là ông giảm thọ mất mười năm! Ông chậm rãi hỏi: “Thanh Hạm, năm năm không gặp, có nhớ vi sư không?” Tuy ông biết mục đích nàng quay về đây, nhưng không biết nàng muốn hoà bình hay muốn dùng bạo lực đây…
Thanh Hạm đi tới trước mặt ông, kéo bộ dâu rất dài của ông nói: “Có chứ, sư phụ, nhiều năm không gặp người, con nhớ người vô cùng vô cùng. Nhớ nhất là chuyện sư phụ lừa con thật không chê vào đâu được! Có một sư phụ tốt như thế này, thật không biết con đã tu bao nhiêu kiếp đây!” Mặt nàng cười rất tươi, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt còn ánh lên vẻ hung hãn.
Huyền Cơ Tử hơi chột dạ nói: “Vi sư chưa từng lừa gạt con. Không phải ta đã nói, duyên phận của con và hắn chưa hết, các con sẽ gặp lại nhau sao? Không phải như thế là tốt lắm rồi sao?”
Thanh Hạm cười hì hì nói: “Đúng vậy, sư phụ đúng là rất tốt với con. Người giấu hắn đi, đương nhiên là biết duyên phận của chúng con chưa hết, có thể sẽ găp lại rồi. Có điều, thời gian năm năm này, thật sự quá tốt! Thật sự quá quá quá tốt!!!”
Nàng nói liên tục vài câu rất tốt lại khiến Huyền Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-nang-dung-qua-kieu-ngao/1219806/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.