Lý Dụ cảm thấy rất uất ức, hắn tốt bụng giúp đỡ Tô nhị tiểu thư giải quyết tên cóc ghẻ này mà còn bị ghét bỏ, gì chứ! Nàng bảo hắn buông tay thì hắn phải buông ra à? Vậy hắn sẽ rất mất mặt.
Nhìn vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa tổn thương của Lý nhị công tử, Tô Nhược Tuyết âm thầm thở dài một hơi, "Nhị công tử buông tay ra trước đi, người nắm ta đau quá."
"A a a!!!" Lý Dụ không để ý đến sự ấm ức của mình nữa, hắn vội vàng buông tay không nói, đã vậy còn bày ra vẻ thẹn thùng, "Nhị cô nương, thật xin lỗi, không phải ta cố ý đâu..."
Tô Nhược Tuyết hơi xoay xoay cổ tay một chút, nàng không quá để ý, "Nhị công tử đừng ngại, không có gì."
Chỉ là, hiện tại nàng không biết mở miệng thế nào để chất vấn tại sao hắn lại theo dõi mình, không phải, là bảo vệ nàng mới đúng...
"Tuyết nhi, muội không sao chứ?"
Khương Khánh Trạch bên cạnh vừa lo lắng nhìn Tô Nhược Tuyết vừa giãy giụa, có điều nhìn người này gầy teo yếu ớt nhưng cánh tay cứng như sắt vậy, y không thể nào tránh thoát được, nhiều năm tu dưỡng không cho phép y chửi ầm lên thô bỉ như mấy nông phu, cho dù y tức giận thì khi mở miệng vẫn không nhanh không chậm như cũ, "Vị công tử này, chúng ta chưa từng quen biết, xin người buông tay ra."
Lý Dụ liếc y một cái, hắn lười để ý đến y, trong lòng lại oán thầm, may mà lão tử không biết ngươi, nếu không với dáng vẻ tiểu bạch kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-mau-toi-bao-ve-ta/919861/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.