- Điện hạ, có tin từ biên cương, Man quốc bị tiêu diệt, Sở vương đang trên đường hồi kinh
- Um
Sở Mạch Thần chỉ đáp một tiếng cũng không hỏi thêm gì, tuy là mọi việc rất thuận lợi nhưng hắn có chút không tin tưởng, ngôi vị hoàng đế này sao có thể dễ ngồi đến như vậy.
Quả nhiên linh cảm của hắn không hề sai, chẳng mấy chốc Đông cung của hắn đã bị người bao vây.
- Điệt nhi, chúng ta gặp nhau rồi
- Cữu cữu, người đây là muốn làm gì?
- Điện hạ, rõ ràng như vậy người còn không hiểu sao, đây nói khó nghe một chút chính là tạo phản a!
Mục Chính Viễn chẳng kiêng dè gì mà nói cho hắn biết, Mục gia gia từ trước thế lực đã lớn mạnh, làm sao có thể cam tâm quỳ dưới một người xưng thần.
- Mẫu hậu có biết chuyện này không?
- Biết thì làm được gì, chỉ là một nữ nhân
- Ngươi cướp ngôi Sở gia, không sợ thế nhân phỉ báng hay sao, huống hồ Sở vương đang trên đường hồi kinh
- Ta biết, chỉ là đợi đến khi Sở vương dẫn binh hồi kinh thì mọi sự đã thành, ông ta còn làm được gì, à quên, quân Tần gia cũng là vật trong tay ta, ngươi hết đường chạy rồi
Lời ông ta nói quả thật không sai, hiện tại Sở vương còn đang ở Man quốc xa xôi, vẫn là chưa về đến biên giới hai nước, nếu quay trở lại cũng phải mất nửa tháng, trấn quốc đại tướng quân hiện tại trấn giữ ở biên cương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-luu-manh/3680089/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.