Chương trước
Chương sau
- Thế tử phi, thái hậu truyền ý chỉ bảo ngài cùng ngài ấy sáng mai đến Vân sơn lễ phật

Nàng vừa về đến Diệp phủ không lâu đã có công công tìm đến truyền lời của thái hậu, chỉ là sao đột nhiên thái hậu lại muốn đưa nàng đi cùng.

- Vâng, ta biết rồi, đa tạ công công truyền lời

- Đó là chức trách của nô tài, nếu đã truyền lời xong nô tài xin hồi cung phục mênh

- Công công đi thong thả

Sở Thương Dạ từ phía sau nàng đi tới, hắn đưa tay vòng qua ôm lấy nàng.

- Ở đây là Diệp phủ đấy, chàng làm cái gì vậy?

- Ta muốn ôm ôm

- Hạ nhân đều đang nhìn kìa

- Bọn họ là đang ngưỡng mộ chúng ta đó

Giọng nói nhu hoà, ấm áp truyền vào tai nàng, hương thảo dược trên người hắn đối nàng thật quen thuộc, chỉ cần ngửi thấy mùi hương này nàng liền biết là hắn, cũng chỉ có hắn mới có thể khiến nàng thư thái như vậy.

- Khu

Diệp Thường Phong cùng Bạch Linh Uyển từ xa đi đến đã thấy hai người ôm ấp, hắn khụ một tiếng chỉ là Sở Thương Dạ làm gì biết ngại ngùng nữa.

Còn nhớ lần đó nàng cứu hắn, chỉ nói một câu bảo hắn lấy thân báo đáp đã làm hắn xấu hổ đỏ mặt, đến lần thứ hai gặp liền chẳng còn biết ngại là gì a!

- Đại ca, huynh làm cái gì vậy?

- Câu này ta hỏi hai người bọn muội mới đúng nha

- Huynh là đang ghen tỵ?

Sở Thương Dạ chẳng đổi sắc mặt mà hỏi Diệp Thường Phong, ca ca nàng đối với vị muội phu này cũng chẳng biết dùng từ ngữ nào để diễn tả.

- Được rồi a, mọi người mau vào dùng bữa thôi, nương nấu xong rồi, để nguội sẽ không ngon



- Nương sao không để hạ nhân làm, người cái gì cũng muốn tự làm sẽ rất vất vȧ a!

Nghê Thường đến ôm lấy cánh tay mẫu thân, bà từ ái vuốt mái tóc mượt của nàng.

- Không vất vả, hiếm khi con về nhà, ta muốn làm cho con, đầu bếp cũng không làm ra được hương vị mà con thích

Nàng cảm động đến sắp rơi nước mắt, nương nàng luôn là vậy, việc gì tốt đều nghĩ đến nàng trước tiên, đến từng sở thích dù nhỏ nhặt của nàng bà cũng đều rõ.

- Nương là nhất

- Còn ta nữa, ta cũng có phụ giúp nương con mà, không thể bất công như vậy

Phụ thân nàng đi tới, trên triều ông là vị quân công minh, chính trực không thẹn với thiên địa cùng bách tính, cởi bỏ lớp quan phục ông chỉ là một người phu quân của nương nàng, là phụ thân của nàng và ca ca.

-

Lúc nhỏ nàng luôn ao ước sau khi trưởng thành có thể tìm được một phu quân

tốt, luôn bảo vệ nàng, thiên vị nàng, giống như phụ thân đối với a nương.

- Phụ thân cũng rất tốt

- Được rồi nha, kể ra nhi tử là người ngoài a, không ai yêu thích, phải làm sao đây?

- Thế thì huynh mau lấy thê tử đi

Sở Thương Dạ hợp thời bồi thêm một câu, phải nói câu này đúng ý nàng nha!

- A Dạ nói đúng đó

Phụ thân nàng cũng gật gật đầu, cả đám người phụ hoạ cười nói, ánh mắt nàng nhìn Bạch Linh Uyển ý vị thâm trường, nếu nàng ấy tâm đầu ý hợp cùng ca ca nàng thì tốt rồi, chuyện sau đó không cần khó xử.

Nhưng là nàng chưa biết vị công chúa này tính tình ra sao, là địch hay bạn vẫn chưa nhìn rõ, không thể vội vã tác hợp.

- Công chúa chê cười rồi, chúng ta vào dùng bữa trước đã rồi nói sau được không?



Diệp Thường Phong đánh trống lãng, phu phụ Diệp Uất Trì cũng gật đầu, dù sao hôm nay vẫn có khách, vẫn nên giữ chút mặt mũi a!

- Không sao đâu, mọi người vui vẻ như vậy làm ta thật ngưỡng mộ

Nói thật Bạch Linh Uyển rất ngưỡng mộ, sinh ra thân phận cao quý nhưng đổi lại chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu.

Nàng ấy chỉ nghĩ sau khi trưởng thành, vì nước nhà mà liên hôn, đảm bảo hoà bình trăm năm. Như vậy sống đến hết đời cũng coi như không còn hối tiếc, Yến quốc cho nàng cuộc sống vinh hoa phú quý, nàng vì Yến quốc giữ lấy hoà bình thịnh thế.

Bạch Linh Uyển không nghĩ còn có thể cảm thụ được một loại hạnh phúc như vậy, không tư lợi, không toan tính, chỉ đơn giản cả nhà cùng nhau.

Nàng ấy thật sự ngưỡng mộ Diệp Nghê Thường, phụ mẫu yêu thương vô điều kiện, ca ca cũng vô cùng thiên vị nàng, phu quân càng là đối nàng một lòng một dạ.

Loại hạnh phúc đó đó với nàng ấy chỉ là một điều xa vời, có thể với tới sao?

Số phận của nàng ấy định sẵn chỉ là một quân cờ chính trị, vẫn là câu nói cũ, cho dù hoàng đế có yêu thương nữ nhi đến mức nào thì đối với lợi ích quốc gia cũng phải đành lòng mà hy sinh thôi.

- Ây da, không cần như vậy đâu, đi thôi, chúng ta nếm thử tay nghề của nương

Nàng nhiệt tình kéo tay Bạch Linh Uyển cùng đi, nàng hiểu ánh mắt ngưỡng mộ của nàng ấy có bao nhiêu phần chân thật, nàng biết chỉ là nàng không nói ra.

Một công chúa nghĩ trên vạn người lại chẳng thể lựa chọn con đường cho chính mình, so với bọn họ thì thật là đáng thương.

- Nàng ấy sẽ gặp nguy hiểm đấy, ngươi tự sắp xếp một chút

- Ồ, đa tạ đã nhắc nhở, chỉ là ý đồ của ngươi ta hiểu rồi

- Ngươi sẽ vạch trần ta sao?

Nam tử thong dong nhấp một ngụm trà, hắn đã đoán ra câu trả lời chỉ là thuận miệng mà hỏi. Quả thật hắn muốn mượn tay người khác trừ đi hoàng muội tốt của mình, chỉ là cách thức nhưng thế nào thù còn phải tuỳ thuộc vào người kia.

Đừng trách hắn nhẫn tâm, gia tộc đế vương xưa nay mấy ai nhân từ, huống hồ người muội muội này muốn lợi dụng hắn rồi đẩy hắn vào ngõ cụt, thật ra là đã không nể tình thân.

Huống hồ là nàng ta muốn hại người trước, hắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, hoàn toàn chẳng ra tay đâu nha!

- Ta đương nhiên không vạch trần, ngược lại sẽ giúp ngươi một tay

- Vậy thì đa tạ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.