Chương trước
Chương sau
- Động thủ đi chứ, ta đang chờ xem kịch đây

- Kịch gì thế, ta xem cùng có được không?

Nghê Thường thấy nơi này tụ tập khá đông nên hiếu kỳ vào xem thử, ai mà ngờ được đám người này dám động đến ca ca nàng.

- Ca ca? Sao huynh ở đây, là tên sửu bát quái nào đánh huynh thành ra như vậy?

- Tưởng là mỹ nhân nhà nào, thì ra là độc nữ Diệp gia a!

Tần Sinh mở miệng châm chọc, chỉ thấy khoé miệng nàng giật giật giống như là sắp cắn chết người vậy.

- Ây, ta còn tưởng là cẩu đản nào, hoá ra là súc sinh chạy loạn, sủa cũng hay thật nha!

Nàng đỡ Diệp Thường Phong đứng dậy, ca ca nàng luôn là như vậy, mặc dù biết không đánh lại người ta nhưng vẫn thấy chuyện bất bình mà ra tay cứu giúp.

Kết quả thì sao? Thì chính là bị ăn đòn tả tơi chứ còn sao nữa!

- Cũng thật tội nghiệp, Tần tướng quân chỉ có hai nhi tử, ban đầu Tần Thanh thì chẳng nói, đến hiện tại hắn ta chiếm hết nổi trội, nhà ngươi chỉ có thể chui vào một xó mà ở thôi, đáng thương thật!

- Ngươi bớt ở đó châm chọc, có giỏi thì đánh một trận đi

Nàng đợi chính là câu này của hắn ta, dạo này phải nói nàng ngứa tay rồi, có đứa ngốc lại đưa đầu cho nàng đánh, tội gì mà tha cho hắn ta.

- Đánh thì đánh, ta sợ nhà ngươi sao

Tần Sinh chẳng đấu võ mồm lại nàng liền dùng vũ lực để nói chuyện, cả hai bên xông vào đánh nhau, một đoạn đường lớn vậy mà chỉ vì hai người mà loạn cào cào cả lên, người dân ở đó vây xem đến đông nghẹt.

Nghê Thường nhanh tay đấm cho hắn vài phát vào mặt xem như là trả thù cho ca ca nàng, Tần Sinh ăn ngay liên hoàn đấm mà mặt mày say xẩm.

- Ta thua rồi, không đánh nữa, tha cho ta đi

- Hay nhỉ, ta đánh chưa có đã đậu



Tần Sinh chỉ là một tên ăn chơi trác táng, phá của là giỏi, mặc dù xuất thân tướng quân phủ nhưng mấy công phu mèo ba chân đó của hắn ta sao đánh lại nàng.

Nàng túm lấy cổ áo tẩn cho hắn thêm vài phát, đừng tưởng nàng không biết hắn ta trong kinh thành làm ra những việc gì.

Nào là ức hiếp kẻ nghèo khó, trêu chọc nữ tử nhà lành, không việc xấu nào là không làm.

- Nương tử, đừng đánh người nữa, nàng đánh lâu như vậy chắc đau tay rồi

- Hừm, đánh như vậy còn chưa đủ, nhưng mà hôm nay tâm trạng ta tốt tha cho ngươi một lần, cút nhanh đi

Hắn ta được đám lưu manh đỡ dậy, cả đám chạy trối chết chỉ sợ chậm chân một chút nàng sẽ đổi ý.

- Thường nhi, sao muội ở đây?

- Muội không đến chắc ca ca tàn phế luôn rồi, lần sau chú ý một chút có được không, đánh hỏng gương mặt này sao huynh cưới thê tử đây

Nàng bắt đầu lải nhải, Diệp Thường Phong đứng một bên vẻ mặt cam chịu, Sở Thương Dạ im lặng đứng cạnh nàng như mọi việc không liên quan đến hắn, hắn không dám cãi lại nương tử đâu a, nếu không nạn nhân tiếp theo là hắn đấy!

- Thế tử phi, cũng đều do ta, xin lỗi, cũng đa tạ hai vị

- Aiz, cũng đâu hoàn toàn là do ngươi, được rồi, về phủ bôi thuốc trước đã

- Công chúa, ngươi cũng bị thương rồi, nếu không chê có thể đến Diệp phủ ngồi một lát

Diệp Thường Phong mở lời, Bạch Linh Uyển đương nhiên là bị một màn anh hùng cứu mỹ nhân của hắn kéo hồn đi rồi.

Nói cho cùng nàng ấy vẫn là một thiếu nữ từ nhỏ được nuông chiều, ca ca nàng cũng tuấn mĩ khó ai bì kịp, bị câu mất hồn là chuyện thường thôi mà.

- Ta đương nhiên không chê, vậy làm phiền các vị rồi

- Vậy đi thôi, hôm nay bọn muội về Diệp phủ ở lại vài hôm nha

- Được, a nương bảo rất nhớ muội, biết tin chắc là vui lắm



Đương nhiên rồi, muội là báu vật của a nương nha!

Nàng kéo tay Sở Thương Dạ chạy đi trước, để lại Diệp Thường Phong cùng Bạch Linh Uyển theo sau, hai người họ nói chuyện có vẻ rất hợp ý, xem ra thuyền này không đẩy không được !

- Hoàng huynh, chuyện huynh hứa với ta khi nào thực hiện đây?

- Chuyện gì?

Sở Mạch Thần đặt bút xuống nhướng mày nhìn Sở Mạch Nhiên, nữ nhân này cứ suốt ngày tìm hắn muốn hắn đi hại người, đúng là xem hắn như thuộc hạ để sai bảo rồi?

-

- Giết Diệp Nghê Thường, huynh quên rồi sao?

- Ngươi là một công chúa lại suốt ngày đòi chém đòi giết, trong mắt người mạng người như cỏ rác sao?

Hắn đập tay lên bàn, hôm nay hắn lười đóng kịch cùng nàng ta, vở kịch này quá chán rồi, nên kết thúc sớm một chút thôi.

- Hoàng huynh, huynh nói gì vậy, là nàng ta cướp Dạ ca ca của muội trước

Sở Mạch Nhiên giở trò nũng nịu, ánh mắt như có một tầng lệ quang, Sở Mạch Thần ánh mắt dịu đi nhưng là thực tế lại có tính toán khác.

- Được rồi, dù sao ta cũng đã hứa, nhưng mà ta sẽ tìm cơ hội, muội tự tay giết nàng ta là được rồi

- Như vậy có được không, thế lực nhà nàng ta rất lớn, một công chúa không có quyền hạn như muội làm sao đối phó

Thái tử thầm cười lạnh, nàng ta biết rằng không dễ đối phó lại muốn mượn tay hắn hại người, thật là hay cho một cái mượn đao giết người, một mũi tên trừ đi hai kẻ thù.

- Thái hậu chẳng phải ngày mai sẽ đến chùa trên Vân sơn thắp hương lễ phật sao, chỉ cần nàng ta đi cùng, nếu gặp phải chuyện gì đó trên đường cũng không thể trách ai được

- Đến lúc đó muội cũng đi theo, nhân cơ hội ra tay trừ đi đối thủ là nàng ta, nói nàng ta sẩy chân ngã xuống vách núi là được rồi đúng không?

- Hoàng muội của ta thật thông minh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.