Thủ vệ kính cẩn mở cửa, Diệp Nghê Thường theo đó tiến vào bên trong, nàng cảm nhận cánh cửa sau lưng từ từ khép lại, chỉ là trên vẻ mặt nàng không có gì là sợ hãi.
Bên trong chỉ thấy một lối đi, hai bên là hồ nước rải đầy cánh hoa, nước trong hồ trong vắt đến thấy cả đáy, đáy hồ được lát hoàn toàn từ ngọc thạch phát ra ánh sáng le lói.
Nàng đi theo con đường dẫn đến một cánh cửa khác, bên trong chẳng thấy một bóng người, Nghê Thường đẩy cửa bước vào.
Bóng lưng nam tử ấy đập vào mắt nàng có chút xa lạ, nghe động tĩnh nam tử kia xoay người lại, mặt nạ che đi một nửa gương mặt, nàng chỉ có thể thấy được sống mũi cao cùng với đôi môi đang khẽ cong đầy ý cười của hắn.
Nghê Thường đáy mắt hiện rõ cảnh giác, chẳng biết nam nhân trước mặt đang có mục đích gì, Mục Thần Canh đương nhiên nhìn thấy tia cảnh giác trong mắt nàng, hắn cũng không thể trách nàng được, trong trí nhớ của nàng hắn vốn là một kẻ bí ẩn, xa lạ.
- A Thường, muội không cần cảnh giác như vậy, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau
- Lúc nào chứ, ta không nhớ
- Muội không nhớ cũng không sao, chỉ cần biết ta sẽ không làm hại muội là được
- Tại sao chứ?
- Bởi vì muội có ân với ta
Mục Thần Canh rất tự nhiên nói ra, Nghê Thường đầu hiện ra đầy nghi vấn, nàng từng cứu rất nhiều người, hoàn toàn không nhớ nổi hắn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-luu-manh/3620505/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.