“Làm sao vậy?”
Thấy sắc mặt hắn có chút khó xử, nhất thời Diệp Mộ Liễu cảm thấy có chút không ổn.
“Mộ Liễu… túi tiền của ta mất rồi.”
Nhíu mày, nụ cười trên mặt Lý Ngọc nhất thời tối lại.
Trong lòng Diệp Mộ Liễu cũng trầm xuống, trong đầu đột nhiên lóe sáng.
“Ta biết rồi, nhất định là tên nhóc ăn xin đó!”
Hai người nhìn nhau dở khóc dở cười nhưng trong lòng nặng trĩu.
Vậy phải làm sao cho tốt?
Tình hình như bây giờ của hai người, nếu bỏ đi tiền thì lại rơi vào đường cùng, đừng nói đến chuyện thành thân, ngay cả duy trì cuộc sống cũng cực kỳ khó khăn….
“Không sao, nơi này của ta vẫn còn một ít.”
Nhìn sắc mặt buồn chán của Lý Ngọc, gương mặt tuấn tú không có một chút vui vẻ. Diệp Mộ Liễu vỗ vỗ tay hắn, cười an ủi.
“Xe đến núi ắt sẽ có đường, biện pháp lúc nào cũng có thể nghĩ ra được, có phải không?”
“Hai vị, giá y các người có muốn hay không vậy?”
Thấy vậy ông của cửa hàng tơ lụa liếc nhìn hai người một cái, lời nói không còn nhiệt tình như trước.
“Nếu không cần thì đi nhanh cho, tránh ở đây làm lãng phí thời gian của ta!”
“Ngươi…”
Lúc này Diệp Mộ Liễu hết sức tức giận, lâm vào cảnh khó khăn.
Túi tiền của nàng không nhiều, hiện tại còn bị cha mẹ đuổi ra khỏi cửa, tiền của Lý Ngọc lại bị người ta đánh cắp rồi, nếu miễn cưỡng mua giá y thì số tiền còn lại chỉ sợ không đủ cho hai người sống trong vòng một tháng.
“Muốn, vì sao không muốn!”
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/33145/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.