Dù sao cũng là nơi đất khách quê người, một mình nàng là nữ nhi đi qua khu rừng này cũng không tiện, có độc dược phòng thân nhưng không có võ công, nàng cũng không muốn mạo hiểm.
" Được. "
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua bụi cây kẽ lá phủ lên thân thể hai người. Lãnh Hàn Yên bị ánh nắng trực tiếp chiếu lên mặt liền mở mắt, xoay người một cái liền nhanh chân đến bờ suối rửa mặt. Kế tiếp Phong Hành Dật cũng thức dậy, tuy vết thương không quá nặng nhưng dù sao toàn thâddeufde băng bó nên không được thuận tiện, nàng chỉ có thể lấy bình nước bằng da cho nước vào rồi mang đến cho hắn.
Chuẩn bị xong xuôi hai người tiếp tục lên đường.
Lo lắng có người theo dõi tìm được hành tung của mình nên Phong Hành Dật không truyền tín hiệu cho bọn thuộc hạ mà chỉ để lại một ít dấu hiệu đặc biệt trên đường đi.
Năm ngày đường suôn sẻ cuối cùng cùng đến được ngọn núi Ngu sơn, chỉ cần đi qua ngọn núi này là có thể vào thành.
Tối ngày thứ sáu, hai người tìm một chỗ dưới chân núi nghỉ ngơi. Vết thương trên người Phong Dật Hành cũng dần khép lại, trên đường đi Lãnh Hàn Yên cũng tìm được mấy vị thuốc giải độc cho hắn.
Phong Dật Hành thật sự ngạc nhiên người giải được độc trong cơ thể hắn lại là nàng, hắn càng ngày càng tò mò về vị cô nương này, không yểu điệu thục nữ như các tiểu thư khuê các khác nhưng mỗi cử chỉ của nàng lại toát ra khí chất cao quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894261/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.