chào cả nhà, ta đã quay lại đây.
khi làm ngoại truyện này ta cũng suy nghĩ nhiều.
một là tiếc nuối cho Lý Ly của chúng ta
hai là mọi người cũng giống ta, thấy kết hới hụt hẫng.
ba là ta dốt văn lắm, viết đi viết lại nghe nói sao sao.
mn đọc cho ý kiến nhá, ko dc thì ta ngừng, coi như chúng ta tự tạo cho mình một cái kết vậy.
ủng hộ ta naòooo
Năm năm sau
Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, một nữ tử toàn thân váy trắng, mắt ngọc mày liễu đang cầm kim cẩn thận may vá, thi thoảng lại liếc mắt nhìn một tiểu hài tử đang cặm cụi viết chữ.
“Mẫu thân ơi, con muốn ăn bánh hoa quế, phù dung cao của người làm.” Đứa bé phấn điêu trác ngọc ngẩng đầu khỏi trang giấy, nũng nịu với một nữ tử xinh đẹp quý phái bên cạnh đang khâu một chiếc áo choàng.
Nhìn nhi tử đầy từ ái, nữ tử mỉm cười đặt đồ vật trong tay xuống. Nữ tử đó không ai khác chính là Diệp Mộ Liễu – Hoàng hậu độc sủng hậucung của Đông Thương quốc.
“ Kiệt Nhi ngoan, mẫu thân đi làm cho con.”
Bên ngoài, hai mẹ con vẫn gọi nhau là Mẫu hậu, nhưng khi không có người ngoài, đứa trẻ vẫn kiên trì gọi là cha mẹ là Phụ thân và mẫu thân chỉ vì mong muốn cuộc sống như gia đình khác, không còn tranh đấu lục đục, lễ nghi bó buộc đầy mình.
Yêu thương xoa đầu nhi tử, Diệp Mộ Liễu xoay người đến phòng trù nhỏ. Để có thể tự tay nấu những món ăn ngon cho Lý Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894257/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.