Cả không gian đều là ánh nắng hoàng hôn, tất cả ánh nến trong phòng đều bị Lý Ly thổi tắt. Chỉ còn viên dạ minh châu bằng quả trứng bồ câu, tản ra ánh sáng...
Lý Ly giơ tay, xoa xoa đôi má Diệp Mộ Liễu, ánh mắt thâm sâu như biển, bên trong chứa đầy cảm xúc không thấy đáy.
Liếc mắt một cái như một vùng hoang vu không có một ngọn cỏ, bên cạnh không ai có thể chạm tới...
“Diệp Mộ Liễu, ngươi cái người đần độn này. Kiếp sau, phải nhớ rõ cần ích kỉ một chút, không thể lại ngu ngốc như vậy, biết chưa?”
Khóe môi quét xuống nụ cười nhẹ, Lý Ly như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên cười nói:
“Trên đường đến hoàng tuyền, nhớ không được uống canh Mạnh Bà... Diệp Mộ Liễu, ngươi nhất định phải đi chậm một chút, chờ ta. Đến lúc đó ta có thể tìm được ngươi trước Lý Ngọc.”
Cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Diệp Mộ Liễu, biểu tình của Lý Ly đầy trân trọng, như muốn hạ ấn kí của chính mình lên cơ thể nàng.
Như để cho bản thân nhớ kĩ loại cảm giác này khắc vào thân thể mình, vào xương máu mình, kiếp sau...
“Lại nói... ngươi, ngàn lần không được đổi ý!”
Ngoéo... một cái vào một tay Diệp Mộ Liễu, khóe môi Lý Ly mang theo một chút tính khí trẻ con.
Có thể vì quá mức mệt nhọc hoặc có thể hiện tại đều hy vọng thời gian ngừng trôi, Lý Ly nhắm mắt, dựa đầu lên gối Diệp Mộ Liễu, dán vào mặt nàng, da thịt thân thiết.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894190/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.