“Ừ, đúng rồi, thay Hoàng hậu nương nương làm chút thức ăn lỏng đi.”
Chiếc bút đưa nhanh bỗng ngừng lại một chút, mực trên giấy tuyên thành nở rộ thành đóa hoa. Lý Ly nâng mắt nhìn bầu trời đen như mực qua song cửa sổ.
Như nhìn qua bóng đêm hư không, cũng không nhìn Thanh nhi.
Rũ hành mi dài che giấu ánh sáng chợt lóe trong đôi mắt đen bóng, Thanh nhi yên lặng gật đầu rời đi, nụ cười thoáng qua lại ảm đạm xuống...
Vương gia, người quan tâm Hoàng hậu nương nương là xuất phát từ trách nhiệm?
Hay là vì người yêu nàng?
Vốn tưởng rằng, người là người không bao giờ yêu, trái tim người lãnh lẽo, không biết yêu là gì.
Thì ra ta không phải là người người muốn, không lọt vào mắt người, không bước vào được trái tim người...
“Diệp Mộ Liễu, dậy ăn khuya thôi.”
Đối mặt với Lý Ly đang thâm tình kêu gọi, nữ tử vẫn nằm trên giường không trở lời lại.
Đôi má hồng nhuận trơn bóng nay đã gầy xuống, gương mặt đỏ bừng cũng trở nên trắng bệch.
Hai mắt Diệp Mộ Liễu nhắm lại, hàng mi dài đen ở trên gương mặt không có chút máu lại như con bướm xinh đẹp làm cho nàng thêm mấy phần tiều tụy.
“Nghe lời, đừng nghịch ngợm nữa. Nhanh đi... nếu không đợi Lý Ngọc nhà ngươi trở lại, nhất định sẽ trách ta không chăm sóc ngươi tốt.”
Mười ngón tay thon dài hiện rõ khớp xương di chuyển trên gương mặt Diệp Mộ Liễu, xẹt qua mũi, rơi vào trên đôi môi mỏng của nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894189/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.