“Hoàng thượng, về... trở về...”
Người tới vội vàng, thở hồng hộc, nói chuyện cũng không kịp thở.
“Ai trở lại? Là Hoàng thúc sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Ngọc vui vẻ, muốn đứng dậy, chân lại loạng choạng, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất.
“Hoàng thượng, không phải, là Du đại nhân và Qúy phi nương nương.”
Người tới lắc lắc đầu.
“Lúc này, bọn họ đã đợi ở bên ngoài.”
“Nhanh tuyên vào!”
Con ngươi mặc ngọc của Lý Ngọc hiện lên sự thất vọng, lại giống như không có việc gì.
Tiểu thái giám xoay người rời đi, một lúc sau một nam một nữ dắt tay đi vào. Nam tử toàn thân áo đen, tuấn mỹ cao ngất, đôi mắt đào hoa, hơi mỉm cười, sáng quắc bức người.
Nữ tử diện mạo xinh đẹp, mỹ lệ mềm mại tỏa ra khí chất tôn quý, hai người đi cùng một chỗ, quần anh tụ hội (trai gái xứng đôi vừa lứa),giống như tuyệt phối!
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng.”
“Bắc Thiên Tuyết gặp qua Hoàng thượng.”
“Miễn lễ!”
Lý Ngọc nâng hai người đứng dậy, sau khi nghe được lời của Bắc Thiên Tuyết thì hơi ngẩn ra.
Giữa hai hàng lông mày quét xuống thần sắc nghi hoặc, Lý Ngọc nhếch môi cười cười, lại bất động thanh sắc nhìn hai người.
“Hai vị trở về còn nhanh hơn so với dự đoán của Trẫm. Du Bạch, vết thương của ngươi thế nào rồi?”
“Bẩm Hoàng thượng, vi thần không còn gì đáng ngại.”
Có thể do ánh mắt của Lý Ngọc quá nóng bỏng hoặc vì nguyên nhân khác, Du Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894167/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.