“Liễu Nhi, có lẽ ta không ưu tú như Hoàng thúc, không hoàn mỹ như Hoàng thúc, nhưng ta cam đoan với nàng, ta là nam tử yêu nàng nhất trên đời này. Vì vậy, nàng không được bỏ mặc ta, không thể cô phụ tình yêu của ta, có biết không ?”
“Nếu không có nàng, nàng bảo ta phải làm như thế nào? Đều nói Đế vương là người cô đơn, cao cao tại thượng, nhưng không ai biết, những năm cô tịch này ta nên kể cho ai đây? Nơi hậu cung xấu xa này, nếu không có nàng, ta nên đi đâu để tìm ánh sáng ấm áp cho ta đây?”
“Liễu Nhi, tỉnh lại có được hay không? Nếu nàng trở lại, Trẫm thề, sẽ vì nàng mà phế bỏ lục cung, giải tán 3000 mỹ nhân... Từ nay về sau, trong thiên hạ biển người mênh mông này, Trẫm chỉ có một mình nàng, chỉ cần nàng, sủng ái nàng, yêu nàng!”
“Trẫm biết nàng không thích cùng nữ nhân khác chia sẻ Trẫm, dù chỉ là hình thức. Nàng sẽ không phải khổ sở, chỉ cần nàng đồng ý trở về, Trẫm sẽ hứa với nàng hai người nắm tay nhau một đời một kiếp, từ nay về sau sẽ không có điều gì khác, trong lòng trong mắt chỉ có một mình nàng, còn có nhiều thứ nữa, đối với Trẫm mà nói, tất cả đều là vật bên ngoài mà thôi...”
Nữ tử trước mặt, hai mắt nhắm lại, khuôn mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc. Đôi môi căng mọng hồng phấn trong ngày thường cũng nhợt nhạt đi, làm cho hắn không thể nào chịu nổi...
Gương mặt tiều tụy không có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894164/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.