“ Nhưng mà, việc này tuyệt đối không phải do Tây Việt quốc gây nên. “
“Vì sao?”
Thấy Lý Ly chắc chắn như vậy, đáy mắt Lý Ngọc xẹt qua tia sáng, nhíu mày hỏi.
“Vì sao Hoàng thúc có thể khẳng định như vậy? Không lẽ...”
Một ý niệm chợt lóe trong đầu Lý Ngọc, nhưng bị hắn phủ định.
“Không, điều này sao có thể?”
“Không sai.”
Lẳng lặng nhìn Lý Ngọc, trong mắt Lý Ly có chút vui mừng, có tán thưởng, có cảm thán, như trút được gánh nặng.
Đứa cháu này hắn nhìn lớn lên, là Hoàng đế trẻ nhất ở Đông Thương quốc, rốt cuộc cũng trưởng thành trở thành một con hùng ưng.
Từ từ học được dùng sức mạnh của bản thân, trí tuệ của bản thân, dùng cánh chim của hắn để bảo vệ quốc gia này, cũng là bảo vệ một người.
“Hoàng thượng nghi ngờ không sai. Trận chiến tranh này chỉ là một vở kịch mà thôi.”
“Các ngươi đang nói gì vậy? Tại sao ta không hiểu cái gì?”
Thấy hai người nói như đánh đố nhau, Diệp Mộ Liễu khó hiểu hỏi.
“Chất nhi lắng tai xin nghe.”
Đôi mắt sáng lên, Lý Ngọc khom lưng, thâm sâu nhìn Lý Ly.
“Thật ra, năm đó lúc ta đi du lịch, có một chút duyên phận với Hoàng đế Tây Việt quốc. Cho nên nhờ vào giao tình này, ta khẩn cầu nhờ hắn giúp ta một tay. Do đó, xung đột nhỏ ở biên cảnh từ đầu đến cuối chỉ là đợt tung hỏa mù mà thôi. Thực ra, Tây Việt quốc chính là tới giúp đỡ chứ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894119/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.