“Liễu Nhi, có lẽ sau này sẽ có lúc thời gian ta ở cùng nàng sẽ rất ít ỏi...”
Im lặng hồi lâu, Lý Ngọc mới khó khăn mở miệng.
“Ta hiểu.”
Vội vàng vì chiến sự, còn bận rộn nhiều công việc... phải trấn an Trịnh Ngọc Uyển và Bắc Thiên Tuyết, hắn tất nhiên sẽ không có thời gian để thăm nàng.
Phạt nàng cấm túc trong Tử Vi cung cũng vì nguyên nhân này đúng không?
Sợ nàng nhìn thấy, nghe phải những gì không nên nghe, thấy phải những gì không nên thấy, trong lòng nàng sẽ sức khó chịu đúng không?
Nhưng mà nếu lúc này nàng vẫn tính toán chi li như vậy mà nói thì nàng làm sao có thể xứng với tình yêu của hắn đây?
“Lý Ngọc...”
Đưa tay xoa xoa mặt hắn, nàng nhỏ giọng gọi hắn.
“Không cần lo lắng cho ta.”
“Liễu Nhi...”
Đôi mắt nửa nhắm từ từ mở ra, con ngươi đen bạch ngọc của Lý Ngọc tràn đầy lo lắng.
“Ta sợ...”
“Ừ, chàng sợ cái gì?”
Trong lòng có rút lại, Diệp Mộ Liễu bất động thanh sắc hỏi.
“Ta sợ... sợ nàng sẽ rời khỏi ta...”
Bàn tay Diệp Mộ Liễu dán lên hai má từ từ vuốt ve, Lý Ngọc nhắm mắt lại.
Sợ ta vô tình tổn thương nàng.
Sợ nàng thương tâm, sợ nàng khổ sở, sợ nàng không còn thích ta nữa…
Càng sợ nàng xoay người rời khỏi ta, không đồng ý cho ta cơ hội nữa…
" Ngốc này, sao lại như vậy được ? "
Thân thể run lên, Diệp Mộ Liễu rũ mắt, che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894091/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.