Bóng đêm yên tĩnh như mực, ngay cả ánh nến lay động trong đại điện cũng có chút cô đơn…
Căn phòng yên tĩnh ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, làm cho Lý Ngọc theo bản năng nhíu mày. Đêm dài khó chịu, cả một thời gian có bao nhiêu khó khăn, hắn chưa từng trải qua nhưng cũng cảm thấy được.
Hôm nay ở đại điện phong Phi, dày vò không chỉ có nàng mà còn có hắn.
Nhìn nàng cả ngày đều mỉm cười, háo phóng ứng đối với quần thần và phi tử hậu cung.
Trái tim hắn đều run rẩy, vừa xót vừa đau.
Bởi vì hắn thấy được, sự tươi cười như mặt nạ, cách lý nàng và người khác. Một chút cũng không tới được đáy mắt của nàng…
Nhìn thấy nàng lấy lý do không khỏe, trong nháy mắt xoay người, hắn thậm chí muốn vứt bỏ nữ tử đang mặc quấn áo đỏ bên người, vứt bỏ quần thần ở đây mà đi theo nàng.
Cuối cùng lại nhẫn nhịn, mười ngón tay bấm vào lòng tay đau đớn mới áp chế được sự xúc động trong lòng.
Không đành lòng chịu khổ nhất thời thì cả đời làm sao vui vẻ?
Chỉ là không biết một chút tâm tư này của hắn, nàng có hiểu không?
“ Liễu Nhi… “
Thở dài một hơi, Lý Ngọc đưa tay mở cửa tẩm cung Diệp Mộ Liễu. Người trong phòng giống như kinh ngạc, đôi mắt lờ đờ ngẩng lên, nhíu mày gọi một câu:
“ Lý Ngọc? “
Mùi rượu xông tới, Lý Ngọc nhíu mày, ánh mắt dừng tại gương mặt đầy rặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894071/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.