“ Đi thôi, Hoàng thượng, để nô tỳ đỡ người… “
Bắc Thiên Tuyết cười yếu ớt, nâng Lý Ngọc đi tới giường lớn.
Rõ ràng chỉ có mấy chục bước, nàng lại cảm thấy hết sức khó khăn. Đặt Lý Ngọc ở trên người nàng càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng.
Bước chân dần dần loạng choạng, đợi đến lúc hai người khó khăn đến cạnh giường, Bắc Thiên Tuyết thở dài một hơi nhẹ nhõm, cùng Lý Ngọc hai người ngã xuống giường.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, không biết trải qua bao lâu, Lý Ngọc từ từ mở mắt, con ngươi như mặc ngọc sáng rõ, làm gì có chút bộ dáng men say như lúc nãy.
Từ từ đứng dậy, thản nhiên liếc Bắc Thiên Tuyết đang ngủ say trên giường, Lý Ngọc ho nhẹ một tiếng, ngoài cửa lập tức có người đi vào.
“ Hoàng thượng… “
“ Qúy phi say rồi, hầu hạ nàng thay áo nghỉ ngơi cho tốt. “
Dứt lời, Lý Ngọc không thèm quay đầu bước ra khỏi phòng. Ở ngoài cửa, Trương Phúc đã đợi từ lâu.
“ Quần áo đâu? “
“ Ở đây, Hoàng thượng. “
Nói xong, Trương Phúc đưa ra một bộ y phục hàng ngày đưa cho Lý Ngọc. Lý Ngọc tiếp nhận, không chút do dự cởi hỉ phục trên người, giây lát mặc vào bộ quần áo màu đen thêu tờ vàng ở viền tay áo, lúc này mới thản nhiên nói:
“ Chúng ta đi thôi. “
Bóng đêm yên tĩnh, như thơ như họa.
Chân trời còn ẩn vầng trăng, sáng tỏ như ban ngày. Ánh trăng chiếc vào bóng dáng cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894068/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.