Lý Ngọc vui vẻ cầm lồng chim nhanh chóng vào Tử Vi cung, miệng vừa cười vừa gọi:
“Liễu Nhi, mau ra đây nhìn ta mang đến cho nàng cái gì này?”
Cung điện hoa lệ lại yên tĩnh vô thanh.
Khác với ngày xưa thường có mùi thức ăn xông vào mũi mỗi khi hắn đến, cũng không có người như trước, cười khanh khách chạy vào lòng hắn, cười gọi tên hắn.
Đại điện giờ phút này trống khống, không có một người.
“Người đâu?”
Lý Ngọc cau mày, đi vào tẩm cung của Diệp Mộ Liễu, vẫn như cũ không có một bóng người, tìm tiểu cung nữ ở Tử Vi cung hỏi thăm mới biết sau khi Diệp Mộ Liễu dùng bữa xong cùng Thanh nhi đi tản bộ ở Ngự Hoa viên.
Gần như trong nháy mắt, hàng lông mày Lý Ngọc nhíu lại.
Hắn biết nhất định có chỗ nào không thích hợp.
Liễu Nhi của hắn cho tới bây giờ đều không như vậy...
Cúi đầu trầm tư, trong đầu Lý Ngọc có ánh sáng lóa ra, như nhớ tới cái gì.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn nhấc lồng chim đến Ngự Hoa viên. Chạy qua Ngự Hoa viên to như vậy, thiếu chút nữa Lý Ngọc tìm cả Ngự Hoa viên, ở sau một cái đình hóng mát Lý Ngọc mới thấy Diệp Mộ Liễu.
Nàng lẳng lặng ngồi ở trong lương đình, bóng dáng cơ đơn, Thanh nhi bên cạnh cũng không thấy đâu.
Diệp Mộ Liễu như vậy làm cho Lý Ngọc cảm thấy xa lạ, có chút đau lòng.
Trong trí nhớ của hắn, Mộ Liễu của hắn là cô nương phóng khoáng, đại lượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894028/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.