Nữ tử trước mắt mặc chiếc váy màu xanh nhạt giống như hoa cỏ trong thơ ca, trong lành làm cho hắn không thể nào dời mắt được.
“Liễu Nhi, nàng đã đến rồi, làm sao lại không nói cho ta biết?”
Diệp Mộ Liễu không trả lời, chỉ dơ hait ay ra ôm lấy cổ hắn, âm thanh có chút nghẹn ngào.
“ Lý Ngọc… ”
“Đừng khóc, đừng khóc nữa... Nha đầu ngốc, ngươi khóc trái tim ta đều nát.”
Lý Ngọc đưa tay lau nước mắt bên hai má của Diệp Mộ Liễu, nhưng càng lau càng nhiều, càng lau lại càng nhiều hơn.
Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, dùng hết sức lực toàn thân như muốn nhập nàng vào trong thân thể của hắn như ruột thịt.
“La ta không cho bọn họ nói cho chàng.”
Một lúc sau, Diệp Mộ Liễu mới mở miệng nói chuyện, nhưng làm cho thân thể Lý Ngọc run rẩy.
Mộ Liễu, nàng muốn cho ta ngạc nhiên sao?
Hay vẫn muốn lặng lẽ tới rồi lặng lẽ đi…
Trong lòng nghĩ vậy, Lý Ngọc mở miệng hỏi :
“ Liễu Nhi, có phải nàng còn chưa chịu tha thứ cho ta ? ”
Thân thể bị Lý Ngọc mãnh mẽ ôm vào trong ngực, giây phút này Lý Ngọc cảm giác rõ ràng phần lưng của Diệp Mộ Liễu có chút cứng nhắc.
Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, trái tim Lý Ngọc như bị muôn vàn con kiến gặm nhấm, vừa chua vừa chát.
Quả nhiên nàng vẫn không chịu tha thứ cho hắn sao ?
“ Lý Ngọc, ta không biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894010/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.