“Ngươi cảm thấy ta cần phải lừa ngươi sao?”
Không thèm chớp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu, ánh mắt dài hẹp đen như mực của Lý Ly sâu như nước ẩn chứa ánh sáng.
“Mỗi lời nói của ta là thạt, tin hay không tất cả là do suy nghĩ của người. Hơn nữa...”
Lý Ly chưa nói xong đã bị Diệp Mộ Liễu một câu cắt ngang:
“Lý Ly, rốt cuộc ngươi là người phương nào?”
Lý Ly ngẩn ra, trong nháy mắt hắn có chút giật mình. Đôi con ngươi sâu như đáy biển lóe lên ánh sáng kì dị. Một lúc sau, hắn nhếch môi cười nhạt, nói:
“Lý Ly chẳng qua là nhàn vân dã hạc mà thôi (người nhàn tản ý),không đáng để Diệp tiểu thư quan tâm.”
Trong lúc đó, giọng điệu của Lý Ly mang theo mấy phần khoảng cách không dễ thấy, giống như thời gian hắn vừa mới quen Diệp Mộ Liễu.
“Vậy sao?”
Khóe một nhếch lên nụ cười giống như châm biếm, Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn hắn, đáy mắt đều là sự trào phúng.
“Nếu vậy thì làm sao Lý công tử biết được những thứ này?”
Không biết là do cảm giác được Lý Ly xa lạ hay là lời nói vô tâm, nhưng giờ khắc này xưng hô trong miệng Diệp Mộ Liễu đã thay đổi.
“Đừng nói với ta, dân chúng bình thường sẽ quan tâm đến thế cục của thiên hạ. Dân chúng bình thường có thể suy đoán được tâm tư Hoàng thượng sao? Lý Ly, mặc dù ta ngu dốt nhưng không ngu xuẩn đến mức này.”
“Ha ha... thì ra ngươi vì chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2893999/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.