Lý Ly gằn từng tiếng, như một cây đạo cắm vào nơi mềm mại yếu ớt nhất của Diệp Mộ Liễu, sức lực cả người như bị rút sạch, nàng phải dùng hết sức lực mới ngăn không để cho nước mắt rơi xuống.
“Vì sao không nói cho ta biết?”
“Ta nói thì có ích gì? Có thể thay đổi được cái gì sao? Ngoại trừ mang sự thống khổ đến cho ngươi sớm hơn thì không có ích gì...”
Lý Ly rũ mắt, che dấu phong vân ở trong mắt, giọng nói nhạt như nước.
“Không, ta tình nguyện sớm chịu đau khổ hơn là cái gì cũng không biết.”
Nếu sớm chịu đau khổ, để cho nàng sớm tỉnh lai mà nói, nàng tình nguyện chịu đau khổ. Nếu thương tâm có thể làm cho nàng tuyệt vọng, có thể làm cho nàng chặt đứt tình cảm, tình yêu mà nói, nàng tình nguyện thương tâm...
“Diệp Mộ Liễu, không cần phải như vậy.”
Lý Ly cúi đầu, nhìn nữ tử trong lòng, môi mỏng của nàng nhếch lên, không có một vòng cung. Hơi nước mỏng manh trong hốc mắt ẩn nhẫn, quật cường không chịu rơi xuống.
Diệp Mộ Liễu như vậy làm cho chân tay của Lý Ly luống cuống, trong lòng xuất hiện cảm giác kì lạ, như đau lòng, như thương tiếc, lại như khổ sở.
Trong ngực cảm thấy co rút lại, cảm giác xa lạ này Lý Ly chưa bao giờ trải nghiệm qua, khó chịu làm cho hắn không thở nổi. Đáy mắt đen sâu thẳm lóe sáng, thần sắc trên gương mặt của Lý Ly tối lại.
“Ngươi hãy nghe ta nói, chuyện này ngươi chỉ biết một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2893997/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.