Đợi đến lúc Lăng Canh Tân buông nàng ra, đã đến lượt bọn họ, Lăng Canh Tân hưng phấn nộp giấy chứng minh thư ra, viên quan mối mai mới hỏi mấy vấn đề, Lăng Canh Tân vẫn luôn nói “Dạ dạ dạ.” Viên quan mối mai quay đầu hỏi An Nhược Hảo, nàng choáng váng xây sẩm không nghe rõ hỏi cái gì.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy ánh mắt của quan mối mai này mang theo ý trêu tức, mang theo chút ý tứ nói không rõ, nàng nghĩ vừa rồi ôm hôn bên đường thật sự quá hào phóng rồi, thế cho nên quan mối mai đã nhìn quen cảnh gió trăng cũng có “vài phần kính trọng” nàng. Hơn nữa quan mối mai này không mặc áo choàng màu mận tím, lại có bộ dạng như coi bói, thật sự khó hiểu.
“Cô nương có vấn đề?” Quan mối mai thấy lúc thì nàng gật đầu lúc lại lắc đầu, hỏi.
“Không có, không có.” An Nhược Hảo lập tức lắc đầu.
Sau đó quan mối mai điểm chỉ lên giấy đăng ký của bọn họ, đưa cho hai người một “Long phượng thiếp”, còn cho bọn họ một bọc nhỏ.
Chờ An Nhược Hảo kịp thời phản ứng, bọn họ đã đi ra phố xá, gió lạnh thổi qua, nàng lập tức bừng tỉnh: “Lăng Canh Tân!”
“Nương tử.” Lăng Canh Tân nhìn nàng nịnh nọt. Thật ra vừa rồi hắn cố ý, hắn biết An Nhược Hảo nhẹ dạ nên mới làm ra nét mặt kia và nụ hôn nóng bỏng bên đường vừa rồi, đầu óc nàng lập tức hỗn độn rồi. Hà hà, hắn vẫn hiểu rõ Tiếu Nhan nhà hắn.
“Nương tử đi chết đi!” An Nhược Hảo nhéo cánh tay hắn, “Chàng rõ ràng, chàng rõ ràng…”
“Nương tử, vi phu làm sao cơ?” Lăng Canh Tân giả vờ uất ức.
“Thu hồi dáng vẻ cô vợ nhỏ của chàng lại, hừ.” An Nhược Hảo phát hiện nàng lại có thể bị hắn lừa, nàng nhìn trên tay Lăng Canh Tân cầm long phượng thiếp, bây giờ nàng đã thành phụ nữ kết hôn rồi!
Nàng, mặc dù nàng đã chuẩn bị tốt để tháng ba ggả cho hắn, nhưng mà, bây giờ mới tháng giêng, hắn rõ ràng để cho nàng hồ đồ lờ mờ mà lĩnh chứng với hắn!
Nàng lại nhìn các thứ trong bọc, toàn là táo, đậu phộng, nhãn các loại, đây là chúc nàng sớm sinh quý tử đấy. Chính nàng ta còn là nha đầu miệng còn hôi sữa, quan mai mối không hiền hậu này đã chúc nàng sinh con nít rồi.
“Nương tử.” Lăng Canh Tân nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của nàng, chép miệng, nhưng trong lòng vui như nở hoa, “Nương tử, chẳng lẽ nàng không muốn gả cho vi phu!”
“Vi phu đi chết đi, chàng, rõ ràng là chàng lừa hôn!”
“Ta lừa hôn chỗ nào.” Lúc này Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo đang đứng dưới một thân cây, ven đường người đến người đi, nghe thấy An Nhược Hảo nói lừa hôn không khỏi liếc mắt nhìn.
“Chàng, chàng mê hoặc ta, sau đó lĩnh long phượng thiếp, không phải lừa hôn thì là gì?” Lăng Canh Tân chỉ mất một khắc biến nàng thành phụ nữ đã kết hôn, trong lòng An Nhược Hảo giận dỗi không thôi, nụ hôn nóng bỏng bên đường vừa rồi đã mất hết mặt, bây giờ còn lâu mới để ý tới hình tượng, mắng thoải mái hơn.
“Nào có lừa hôn!” Đột nhiên, trong ngõ hẻm xuất hiện hai quan sai, “Hỗn tiểu tử lừa hôn đang ở đâu?”
“Tiếu Nhan, chạy mau!” Lăng Canh Tân nhìn thấy quan sai, kéo An Nhược Hảo bỏ chạy.
“Tiểu tử đừng chạy, rõ ràng ở tết nguyên tiêu lại lừa hôn! Quá ghê tởm!” Hai quan sai tức giận bất bình, “Lại còn là cô nương xinh đẹp như vậy!”
An Nhược Hảo quay đầu nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của hai vị quan sai, lạ thay nàng lại cảm thấy bọn họ đáng yêu, thật sự quá đáng yêu.
“Cô nương đừng chạy, nhanh chóng dừng lại! Bắt lấy tiểu tử lừa hôn này!” Hai quan sai vừa đuổi theo vừa kêu.
“Nhị ca, nhị ca, đừng chạy, ta chạy hết nổi rồi.” Chạy qua hai con hẻm, An Nhược Hảo chạy đến nghẹt thở, ngừng giữa hẻm sao cũng không chịu cử động, lại nhìn sau lưng, chỉ còn một quan sai.
“Nhị ca cõng nàng.” Lăng Canh Tân nói thì chậm mà xảy ra nhanh, đã cõng nàng lên lưng, lúc định ra ngõ, phía trước xuất hiện một quan sai khác. Lại nhìn sau lưng, không còn đường tiến thối.
“Hừ hừ, tiểu tử, ngươi chạy đi, chạy đi.”
“Xem ngươi có thể chạy đi đâu!” Hai quan sai chậm rãi đến gần.
“Quan sai đại ca, hắn không lừa hôn.” An Nhược Hảo nằm trên lưng hắn nói yếu ớt.
“Tiểu cô nương không phải sợ, đại ca sẽ giúp nàng lấy lại công đạo, long phượng thiếp này tìm quan mai mối hủy là được.”
“Đúng, không thể để cho người xấu này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Hai quan sai nói xong định tiến lên bắt Lăng Canh Tân.
Không ngờ, Lăng Canh Tân quét chân, một quan sai trong đó bị đá ngã.
“Nhị ca, chàng biết võ công?” Lúc này An Nhược Hảo đã mệt thở không ra hơi, thật sự đã lâu không chạy tám trăm mét.
“Tiếu Nhan ôm chặt.” Lăng Canh Tân không trả lời, chỉ ép chặt nàng vào lưng mình, chỉ sợ nàng té xuống.
“Ngươi đừng phản kháng, còn phản kháng ta sẽ lấy roi.” Quan sai khác nhìn thấy một cước có lực này của hắn không khỏi hơi sợ, sớm biết có thể đụng phải người luyện võ đáng lẽ ra gọi thêm người. Trong lòng hắn run rẩy, nói chuyện cũng không lưu loát.
“Nhị ca, đừng đánh.” An Nhược Hảo gia tăng thêm giọng nói kêu to bên tai Lăng Canh Tân, nàng biết trong lòng Lăng Canh Tân có nút thắt, theo ý hắn quan phủ không có gì tốt cả. Lăng Canh Tân nghe thấy nàng gọi ngược lại không động thủ, chỉ đề phòng nhìn quan sai.
“Hừ, ngươi thúc thủ chịu trói đi.” Quan sai khác cố hết sức vịn tường.
An Nhược Hảo vội vàng rời khỏi lưng Lăng Canh Tân, bảo vệ trước mặt Lăng Canh Tân: “Hai vị quan sai đại ca, hắn là tướng công của ta, thật sự là tướng công của ta, vừa rồi ta chỉ đùa giỡn thôi.”
“Tiểu cô nương, chúng ta sẽ chủ trì công đạo cho nàng, đừng sợ.” Hai quan sai còn tưởng An Nhược Hảo bị kiềm chế.
“Đại ca, thật sự là ta đùa giỡn, là đùa giỡn mà thôi, mấy ngày nữa chúng ta thành thân người trong thôn chúng ta ai cũng biết.” An Nhược Hảo nhìn ra ngoài ngõ hẻm, chờ mong có thể nhìn thấy người quen, nhưng không thấy.
“Cô nương, nàng xinh đẹp như vậy, kết đôi với hạng lưu manh thật đáng tiếc.” Tên quan sai bị đá oán hận nói.
“Quan sai đại ca, hắn không phải là lưu manh, hắn là tướng công của ta.” An Nhược Hảo là người bao che khuyết điểm, vội vàng làm sáng tỏ.
Lăng Canh Tân nghe nàng mở miệng nó tướng công, trên mặt, trong lòng nở hoa, mừng rỡ nhìn nàng giải thích.
“Tiểu cô nương, chúng ta vẫn tương đối tin rằng nàng bị người xấu lừa, trừ phi nàng lấy ra chứng minh nếu không hôm nay bọn ta sẽ mang mấy người đi phủ quan.”
Lăng Canh Tân nghe thấy quan phủ, xiết chặt nắm tay, An Nhược Hảo cảm nhận rõ rệt hắn đang khẩn trương, quay đầu lo lắng nhìn, cầm tay hắn: “Đại ca, hắn thật sự là tướng công của ta, nếu không ta chứng minh cho các ngươi xem?”
“Chứng minh như thế nào?” Hai quan sai vừa dứt lời, hành động của An Nhược Hảo đã khiến bọn họ choáng váng trong nháy mắt. Bởi vì An Nhược Hảo “không hề biết xấu hổ” ôm chặt lấy cổ Lăng Canh Tân, hôn hắn thật sâu. Lúc bắt đầu Lăng Canh Tân còn chưa thả ra, nhưng một lát sau thì đoạt quyền chủ động, hai người hôn đến không coi ai ra gì.
Hai vị quan sai đại ca thấy vậy, hôn đến sâu sắc, hôn đến chân tình, hôn đến quên mình, đây có thể là giả sao? Bọn họ lặng lẽ đi, đi xa còn mơ hồ truyền đến một câu: “Tiểu cô nương, lần sau đừng nói lung tung đùa giỡn.”
“Nương tử.” Lăng Canh Tân nhìn đôi môi đỏ tươi ướt át của nàng, cười vàng, xoay người đè nàng lên tường hôn tiếp.
Qua tháng giêng, nhanh chóng đến mùa xuân, đều nói xuân tháng ba, quả thật là thế. Từng tia nắng chiếu lung linh trên mặt đất, nước trong suối cũng chảy vô cùng vui sướng, chim đỗ quyên như đang gọi “thầm thì” bên tai.
Lúc tháng giêng vừa qua, Lăng Tri Ẩn lại gửi thư từ biên giới về. Không có gì khác, chỉ thúc giục hai người lập gia đình, nhưng hắn không về được, hy vọng lúc gặp lần sau có thể ẵm tôn tử.
Lăng Canh Tân nhìn thư, vui vẻ ra mặt, An Nhược Hảo nhìn thấy thì xấu hổ mặt đỏ bừng. Hơn nữa nhìn thấy một chồng thư dưới gối Lăng Canh Tân thì nàng mới biết, hóa ra Lăng Canh Tân bí mật thư từ qua lại với Lăng Tri Ẩn mà không cho nàng biết. Nàng định thò tay ra lấy, nhưng là người hiện đại… Tính cách không dòm ngó bí mật người khác lại tái phát. Nếu Lăng Canh Tân không cho xem, vậy thì không xem, kệ phụ tử bọn họ vụng trộm truyền tin.
“Tiếu Nhan, nàng tới xem, thích không?” Lăng Canh Tân nhô đầu ra từ phòng trúc. Kể từ khi sau năm mới, Lăng Canh Tân ở trong phòng trúc thay đổi cả ngày, nói là nếu An Nhược Hảo chuẩn bị ở chung với hắn, vậy phải chuẩn bị phòng tân hôn. Phòng tân hôn đương nhiên có dáng vẻ của phòng tân hôn, hắn thừa dịp còn chưa tới ngày mùa, đã làm nhiều dụng cụ gia đình.
An Nhược Hảo nhìn hắn làm xong bàn trang điểm, phía trên mặt gương đồng lóe ánh sáng màu vàng nhạt “Thật đẹp.”
“Hộp này có thể cho nàng để phấn son, hộp kia để son môi…”
“Nhị ca, cách sinh nhật ta còn mấy ngày?”
“Hai mươi ba tháng ba, còn có mười ngày. Mai mối chuẩn bị xong, phòng tân hôn cũng thỏa đáng, nàng xem còn muốn chuẩn bị gì?”
“Làm sao ta biết?” Còn mười ngày nữa là An Nhược Hảo lập gia đình rồi, thẹn thùng không thôi.
Lăng Canh Tân cười nhẹ: “Tiếu Nhan, mặc dù không cần kiệu hoa, nưhng mà ta muốn hôn lễ của Tiếu Nhan càng thêm mỹ mãn một chút. Ta đã bàn xong với thím Tào rồi, đến lúc đó sẽ đón nàng từ nhà thím Tào đến đây, coi như có chút tấm lòng có được không?”
“Được, tất cả nghe theo chàng.” An Nhược Hảo vùi đầu vào ngực hắn, hôn lễ này vốn có cũng được không có cũng không sao, nhưng Lăng Canh Tân nhất định muốn cho nàng không thiếu sót chỗ nào, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nữ nhân nào mà lại không muốn có một hôn lễ mỹ mãn. Nàng mơ hồ cảm thấy Lương Chân Chân biết nàng chú ý tới thân phận con dâu nuôi từ bé, nàng không muốn thảm như nương của Chân lưu manh hay Lương nha đầu, cho nên Lăng Canh Tân mới có thể làm những thứ kia.
“Tiếu Nhan.”
“Hả?”
“Ta sẽ làm cho cả đời nàng vui vẻ.”
“Ừ.”
Mười ngày tiếp theo, đã đến ngày sinh nhật của Lăng Tiếu Nhan, coi như ngày cập kê. Mặc dù nông gia không chú ý nhiều, nhưng thím Tào vẫn đặc biệt tới vấn tóc cho nàng, đâm cây trâm gỗ: “Tiếu Nhan, ngày mai đại hôn, tối nay đến nhà thím ngủ.”
“Được.” Mặt An Nhược Hảo ửng hồng. Ngày mai, nàng sẽ trở thành thê tử chân chính của Lăng Canh Tân. Nhớ tới, vẫn còn hơi không thể tưởng tượng nổi, nhưng tất cả lại là lẽ đương nhiên như vậy. Cho dù như thế nào, nếu lựa chọn hắn, từ này về sau sẽ sống tốt, nàng tin tưởng, Lăng Canh Tân sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ thương nàng cả đời: Được phu quân như thế, thê tử còn cầu gì?
Mặc dù là nữ nhi bình dân, nhưng đã đến hôn lễ, thật ra chỉ cần ngươi có tiền thì có thể mặc bộ mũ phượng * giống như mệnh phụ. Bộ hỉ phục này do Lăng Tri Ẩn gửi từ biên giới về, đã thấy từ trước, hơn nữa đã từng mặc thử. Bộ hỉ phục này tốt hơn bộ của Vương Tú Lệ nhiều, hôm nay mặc lại có cảm giác không giống vậy, đây mới thực sự là mũ phượng. Chờ mặc vào người, địa vị cao quý của An Nhược Hảo mới trọn vẹn, hân hoan.
(*) nguyên gốc凤冠霞帔 phượng quan hà bí: bộ mũ phượng có rèm che bằng ngọc trai
“Tiếu Nhan mặc bộ y phục này vào, có thể so sánh với tiểu thư ở trấn trên rồi.” Mặc dù Vương Tú Lệ không giúp được gì, nhưng vẫn có thể ưỡn bụng ngồi bên giường nhìn.
Thím Tào còn tiếp tục tự hào: “Trong thôn chúng ta, đâu chỉ dừng lại trong thôn, vốn chính là cả trấn Cổ Nhạc, không đúng, Tiếu Nhan là cô nương đẹp nhất cả quận Dung Dương.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]