Hoa Vị Miên trở về trướng của mình, ngồi lên giường thấp, mắt chua xót, nhưng đầu óc lại dị thường thanh tĩnh, ôm lấy chăn mền của mình, thở dài một cái, nếu mình thật không thèm để ý Tông Chính Sở, cần gì phải cố ý làm người ta bị tổn thương? Làm như vậy, lại làm cho nàng càng thêm hiểu rõ trái tim của mình.
Nguyên tưởng rằng ở cổ đại vô thân vô cố, sẽ không bị thứ gì ràng buộc, nhưng nàng quên mất người là động vật có tình cảm.
Lúc Đinh Tiểu Hà đưa thức ăn tới, Hoa Vị Miên hữu ý vô ý hỏi một câu, "Tướng quân ăn cơm xong rồi sao?"
Đinh Tiểu Hà đàng hoàng đáp: "Tướng quân nói hắn không có khẩu vị, không ăn."
Hoa Vị Miên nhìn chằm chằm thịy kho trong bát cơm, bình sinh lần đầu tiên không có hứng thú, có chút nóng ruột, đi đi lại lại trước án kỷ, một lát cau mày một lát than thở, mấy người Ngọc Dạng thấy vậy cũng không giải thích được.
"Tiểu thư, ngươi có tâm sự gì sao?" Như Yên ôn uyển hỏi.
"Nha. . . . . ." Hoa Vị Miên lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của mấy người họ, vì vậy nói: "Các ngươi đến chỗ khác kiếm chuyện làm đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút."
Ngọc Dạng nhìn nàng một cái, sau đó cùng hai người khác trao đổi ánh mắt, ba người nhẹ giọng rút lui ra khỏi bên ngoài trướng.
"Tiểu thư làm sao vậy, chưa từng thấy nàng như vậy." Lục Hà bĩu môi, buồn buồn nói.
Ngọc Dạng ừm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006144/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.