Một lần sảy chân để hận nghìn đời, bởi sắc tâm trong nháy mắt đó, Hoa Vị Miên phải trả giá thật thê thảm, quả nhiên kích động sẽ bị trừng phạt!
Cái gọi là biết vậy đã chẳng làm nàng đã được lĩnh hội, đau xương sống lưng, chân rút gân, cơ bắp cũng có chút co quắp.
Đang xoa mặt đi vào trong phòng, vừa lúc mấy người Lục Hà mang nước nóng tới.
“Tiểu thư, ngài trở về đúng lúc, mới vừa đun nước xong!” Lục Hà chân chó nói.
Hoa Vị Miên vẻ mặt đại tỷ ngồi vào trên ghế bành, nhấp một ngụm trà, miễn cưỡng hỏi: “Lục Hà a, buổi chiều hôm nay ta bảo ngươi làm cái gì thế?”
Lục Hà lập tức đáp: “Đun nước.”
Vừa dứt lời, Hoa Vị Miên liền cầm quả quýt bên cạnh ném tới, gầm lên: “Ta bảo ngươi quay về đun nước cho ta, ngươi ngược lại, quay về kể chuyện?!”
Lục Hà thật nhanh tránh thoát được quả quýt có lực đạo phi thường kia, mặt cười làm lành nói: “Tiểu thư, ta biết sai rồi. . . . . .”
Hoa Vị Miên khoát khoát tay, nói: “Làm nũng không có tác dụng đối với ta, ngươi tới đứng cạnh tường cho ta, đứng đến khi ta hài lòng mới có thể đi!” Đứng cạnh tường một canh giờ, việc này luôn làm người ta mệt mỏi!
Lục Hà cao hứng, chỉ là đứng mà thôi. . . . . .
“Đặt chén nước trên đầu, rơi một giọt nước thời gian liền tăng gấp đôi.” Hoa Vị Miên không chút lưu tình chặt đứt ảo tưởng của nàng, Tông Chính Sở còn bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006113/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.