Thanh Dương nhất thời giống như quả cà tím ướt sương, ủ rũ không khí lực, hai mắt vô thần, hồn bay phách lạc xoay người rời đi, còn không cam tâm nói: “Tại sao hắn lại là một nam nhân. . . . .”
Hoa Vị Miên không nhịn được bắt chước hắn, hay tay ôm ngực, khuôn mặt cực kỳ bi ai: “Trái tim thiếu nam yếu đuối của ta. . . . . .”
Nói xong xoay người lại định làm cho Tông Chính Sở xem, lại đụng phải vẻ mặt u ám của hắn, nụ cười của Hoa Vị Miên cứng nhắc, trái tim nhỏ yếu ớt của nàng không thể chịu được hù dọa a!
“Làm sao. . . . .Làm sao vậy?”
“Tới đây.” Tông Chính Sở lạnh nhạt nói.
Chậm rì rì đi qua, cả người lại bị hắn kéo vào trong ngực, thời điểm nàng đang muốn cầu xin tha thứ, hắn đã lấy ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau miệng cho nàng.
Hoa Vị Miên đang cảm nhận sự dịu dàng, lại nghe được hắn nói: “Ngươi nghiệm chứng Vu Bàn Nguyệt là một nam nhân như thế nào?”
Sự dịu dàng này! Sự khó hiểu này! Biến đổi bất thường đến rung động tâm can!
Hắn không thể nói thẳng sao!
“Đánh một trận.” Hoa Vị Miên khịt khịt mũi nói.
“Người nào thắng?” Tông Chính Sở nghe vậy vẻ mặt thả lỏng, tiếp tục lau khóe miệng dính dầu mỡ của nàng.
“Ta thắng!” Hoa Vị Miên nhếch miệng cười.
Mặc dù Tông Chính Sở chỉ gật đầu nhẹ, nhưng Hoa Vị Miên vẫn thấy được bốn chữ to “hết sức hài lòng” trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cuc-pham-tuong-cong-xin-tiep-chieu/3006111/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.