Buổi tối, Hạ Lan Yêndắt Tiêu Huân đi hội chợ,trên đường tấp nập người qua lại, đèn lồng được treo khắp các ngõ phố, các quầy hàng được bày ra, tiếng nói tiếng cười, nơi đây trở nên cực kì náo nhiệt so với ban ngày.Tiến vào khu hội chợcó thể thấy càng có nhiều mặt hàng từ nhiều nơi, có nhiều thứ rất là lạvà độc đáo, xa xa còn có thể trông thấy các thương nhân đang tụ tập bànbạc gì đó.
Hội chợ này bán rất nhiều thứ mà những nơi kháckhông có, không chỉ bán đồ vật mà thậm chí còn bán cả người. Chính giữahội chợ là một bục gỗ cao, ở đó lần lượt sẽ là nơi trưng bày “hàng”cũng chính là nô lệ bị bán, những người bị bán thường là người nghèokhổ, dân tị nạn, có cả những con nhà giàu, thường là cứ rơi vào tay bọnbuôn người này là sẽ bị đem bán, nữ tử thường bị mua về làm nô tỳ, nếucó chút nhan sắc thì được là tiểu thiếp hoặc bị bán vào lầu xanh, nam tử thì bị mua về làm nô dịch, có nhan sắc thì cũng bị bán làm tiểu quan,nói chung một khi bị đưa lên sàn đấu giá khi thì số phận không tránhkhỏi một chữ ”thảm”.
Hạ Lan Yên cùng Tiêu Huân mua vài thứ đồcần thiết, thấy vẫn còn sớm liền đi tới xem náo nhiệt, đương nhiên “náonhiệt” ở đây cũng chính là chỗ bán người. Từng món hàng người vẫn tiếptục được đưa lên, một nữ tử bộ dáng rách nát nhưng khuôn mặt toát lên vẻ xinh đẹp động lòng người, đáng tiếc nàng bị một gã già béo nhắm tới,dùng 500 lạng bạc mua về làm tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-cua-yeu-nghiet/173922/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.