Chương trước
Chương sau
Đao pháp của Thường đồ tể rất chuẩn, một đao đi xuống, một cân thịt ba chỉ không nhiều cũng không ít, lấy xương sườn, dùng dây thừng buột chặt rồi giao cho Mục Dương Linh.

Mục Dương Linh ngẩng đầu nhìn phụ thân, Mục Thạch mỉm cười nhìn nàng, Mục Dương Linh cười móc ra tiền đồng từ trong lòng ngực đưa cho Thường đồ tể.

Thường đồ tể cười nói: “Đủ nha, hiện tại tiểu nương tử đã có thể đương gia, lão Mục sinh được một khuê nữ tốt.”

Trong lòng Mục Thạch cảm thấy rất kiêu ngạo, hắn vẫy tay chào Thường đồ tể liền đi đến tiệm lương thực.

Mục Thạch chau mày lương thực lại tăng giá, trong lòng hắn có chút bất an, nghĩ nghĩ, hắn nhìn lão bản nói: “Ta muốn hai mươi cân gạo kê, hai cân gạo trắng, 60 cân bột mì trắng cùng 60 cân bột mì đen.”

Lão bản cau mày, kinh ngạc nhìn về phía Mục Thạch.

Mục Thạch ngượng ngùng sờ đầu cười, “Nhà ta không trồng lương thực, toàn dựa vào việc mua ở bên ngoài, vừa lúc hôm nay kiếm lời được một chút tiền liền muốn mua nhiều, số lượng này cũng đủ ăn một đoạn thời gian.”

Lão bản nhìn bộ dáng của Mục Thạch là một người thành thật, hiền hậu, gật gật đầu, nhìn tiểu nhị nói: “Đi lấy túi tới cho Mục lão gia đựng gạo.”

Một thạch gạo chính là 120 cân, trừ bỏ gạo kê, gạo trắng cùng bột mì cũng chỉ có 360 cân, lượng cơm của Mục Thạch cùng Mục Dương Linh rất nhiều, lương thực nhiêu đây cũng chỉ đủ cho nhà bọn họ không đói bụng trong ba tháng mà thôi.

Nhưng vật tiêu dùng lại không ít, cho dù Mục Thạch chọn gạo và bột mì có giá tiền không đắt cũng không rẻ.

Gạo trung đẳng một thạch 3 lượng bạc, mà giá lúc trước lại chưa tới 2 lượng bạc, phải biết rằng, hiện tại đang trong mùa thu hoạch, thời kì mới gieo hạt cũng chỉ 2 lượng bạc, hiện tại lại tăng lên 1 lượng bạc, trong lòng Mục Thạch có điều đang suy nghĩ.

Bột mì trắng loại trung đẳng là 12 văn một cân, bột mì đen là 9 văn một cân, gạo kê quý nhất là 18 văn tiền một cân, tất cả đều tăng giá.

Ngày thường Mục Dương Linh cũng chú ý đến giá tiền của lương thực, lúc này cũng không khỏi có chút an tĩnh, nàng cũng biết chuyện này có chút không thích hợp.

Tiểu nhị của tiệm lương thực đã chuẩn bị đủ đồ vật đưa cho bọn hắn, lão bản đang đánh bàn tính, bên này Mục Dương Linh đã tính nhẩm ra kết quả.

“Tất cả là 4 lượng bạc 20 văn.” Lão bản của tiệm lương thực cùng Mục Dương Linh đều trăm miệng một lời.

Lão bản tiệm lương thực ngạc nhiên nhìn thoáng qua Mục Dương Linh, lúc này rất ít người biết tính sổ sách, người có thể nhanh chóng tính nhẩm ra đã ít càng thêm ít.

Mục Thạch móc bạc ra đưa, bên này Mục Dương Linh lấy ra 2 lượng 20 văn tiền đồng, như vậy thì số tiền hôm nay bọn họ kiếm được chỉ dư lại 4 lượng 283 văn, lại trừ đi 50 văn tiền hôm nay phải nộp cho việc bày hàng trong chợ, thì chỉ còn lại có 4 lượng 233 văn.

Không nói Mục Dương Linh, ngay cả Mục Thạch cũng có chút uể oải, huống chi Mục Thạch còn muốn mua thêm một ít lương thực để ngừa vạn nhất.



Mục Thạch không cho nữ nhi khiêng lương thực đi ra ngoài, hắn vẫn luôn chú ý đến việc không cho nữ nhi hiển lộ bản lĩnh có sức lực lớn ở bên ngoài thôn.

Đem đồ vật mới mua đều đặt ở trên xe đẩy, Mục Thạch nhìn nữ nhi đang trầm mặc nói: “Mau lên xe ngồi, cha đẩy ngươi trở về.”

Mục Dương Linh vội bò lên trên xe đẩy, đưa lưng về phía phụ thân, nói: “Cha, ta đã ngồi xong, chúng ta đi nhanh lên.”

“Được rồi, ta liền đi.” Xe đẩy ổn định vững chắc tiến về phía trước.

Mục Dương Linh ngẩng đầu nhìn quầy hàng hai bên đường, trong mắt của nàng mang theo chút lo lắng, nơi này là biên quan, lương thực trừ bỏ chịu ảnh hưởng từ thiên tai cùng mùa màng, thì còn phải chịu ảnh hưởng từ chiến tranh.

Địa phương khác nàng không biết, nhưng nghe ý tứ của các lão nhân trong thôn, lương thực của năm nay coi như được mùa, tiểu mạch cùng lúa ở trong đất cũng dần dần chín, người trong thôn cũng chậm rãi bắt đầu thu hoạch, lẽ ra lúc này giá lương thực phải chậm rãi hạ xuống mới đúng, nhưng lúc này giá lương thực lại tăng lên.

Tâm tình của Mục Dương Linh không tốt, lại không muốn ảnh hưởng đến Mục Thạch, cho nên nàng chỉ có thể đưa lưng về phía hắn, nỗ lực giả vờ bản thân đang rất vui vẻ rất thả lỏng.

Mục Thạch lại không lo lắng giống như Mục Dương Linh, rốt cuộc thì hắn cũng trải qua nhiều việc, tuy rằng sầu lo, nhưng chỉ chốc lát sau liền buông ra, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Thư Uyển Nương đứng ở trước cửa chờ bọn họ trở về, còn tiểu Bác Văn thì ngồi xổm một bên tự mình chơi, nhìn thấy phụ thân đẩy tỷ tỷ trở về, hắn lập tức ném xuống cục đá trong tay chạy như bay qua bên đó.

Mục Thạch liền ngừng đẩy xe, Mục Dương Linh nhảy xuống xách lên đệ đệ thả lên trên xe đẩy, cười nói: “Cho ngươi ngồi.”

Tiểu Bác Văn một đường chạy tới đang có chút thở hổn hển, được tỷ tỷ dùng một tay xách lên trên xe đẩy cũng không có phản kháng, ngược lại hứng thú bừng bừng bắt lấy túi lương thực, hai mắt sáng lấp lánh hô lớn: “Đi về nhà, đi về nhà.”

Mục Thạch nhìn thấy nhi tử vui vẻ, trong lòng cũng vui mừng, liền bước chân nhanh hơn, tiểu Bác Văn liền “Nga, nga” kêu, chỉ chốc lát sau người một nhà liền đến cửa.

Thư Uyển Nương mi mắt cong cong nhìn bọn họ, nhìn tiểu Bác Văn vẫy tay, “Mau xuống dưới, không được làm cha ngươi mệt.”

Mục Dương Linh xách đệ đệ xuống dưới, quay đầu lại cười nói: “Nương yên tâm, mới mấy trăm cân, cha khẳng định không mệt.”

Mục Thạch liên tục gật đầu, “Lại thêm mấy trăm cân cũng không thành vấn đề.”

Thư Uyển Nương cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, ôn nhu nói: “Biết có sức lực lớn, nhưng trời đang nóng, tay không đi ở trên đường đều bị tội, các ngươi cũng không biết đợi mặt trời lặn rồi mới trở về?”

Mục Thạch cộc lốc cười, nói: “Không phải ta lo lắng cho ngươi cùng nhi tử ở nhà sao?” Mục Thạch nhìn bụng của Thư Uyển Nương, “Đều đã bảy tháng, cần phải cẩn thận.”

Thư Uyển Nương cong môi cười, “Ngươi yên tâm, ta chỉ đi lại ở xung quanh nhà, cũng không làm việc nặng, có thể có chuyện gì?”



Mục Dương Linh nhìn thấy cha nương đang ân ái ở bên kia, nàng trực tiếp dùng một tay ôm một túi gạo đi vào trong phòng, tiểu Bác Văn nhìn tỷ tỷ cơ hồ bị túi gạo bao phủ, lại nhìn nương còn đang giúp phụ thân lau mồ hôi, hắn vội vàng dùng bước chân ngắn nhỏ đuổi theo tỷ tỷ.

Mục Dương Linh để gạo ở trên mặt đất, nàng nhìn thấy đệ đệ, liền móc ra một khối đường từ trong túi nhét vào trong tay hắn, “Đây là tỷ mua cho ngươi, nhanh ăn đi.”

Đôi mắt của Tiểu Bác Văn sáng lấp lánh, “Vậy còn tỷ tỷ?”

Mục Dương Linh nhăn cái mũi nói: “Ta không thích ăn đường, vẫn là ngươi ăn đi.”

Tiểu Bác Văn cảm thấy trên đời này không có người không thích ăn đường, tỷ tỷ không ăn khẳng định đều nhường cho hắn, cho nên tiểu Bác Văn thực hữu ái mở ra giấy gói kẹo, liếm một ngụm liền đưa tới bên miệng tỷ tỷ, nói: “Tỷ tỷ, ngươi mau ăn, ngươi ăn một ngụm, ta ăn một ngụm.”

Mục Dương Linh nhìn phía trên toàn là nước miếng của tiểu Bác Văn, cũng không hạ được miệng, nàng lắc đầu xua tay nói: “Ta không ăn đường, nghe nói ăn đường nhiều hàm răng sẽ bị hư, cho nên ta không ăn, ngươi ăn đi.”

Tiểu Bác Văn hiểu rõ gật đầu nói: “Đúng rồi, răng của tỷ tỷ đang rụng, có phải vì ăn quá nhiều đường?” Tiểu Bác Văn do dự, “Ta ăn đường, có phải cũng bị rụng răng giống như tỷ tỷ?”

“……” Mục Dương Linh nghiêm túc nhắc lại, “Ta rụng răng không phải bởi vì ăn đường, mà bởi vì trưởng thành, chờ ngươi trưởng thành cũng sẽ rụng răng.”

Tiểu Bác Văn hoảng sợ nhìn tỷ tỷ.

Mục Dương Linh xoay người đi ra ngoài tiếp tục khuân vác số lương thực còn dư lại.

Tiểu Bác Văn một mình đối mặt cùng cục đường ở trên tay, lẩm bẩm: “Nếu trưởng thành sẽ bị rụng răng, vậy ta sẽ ăn nhiều một chút, dù sao thì hàm răng dù tốt hay xấu cũng sẽ rụng……”

Mục Dương Linh đã đi đến cửa phòng, vừa lúc nghe thấy: “……”

Mục Dương Linh dọn hết đồ vật về phòng, Thư Uyển Nương đã tiến vào phòng bếp để nấu ăn cho cha con bọn họ, Mục Thạch đứng ở bên ngoài phòng bếp nói: “Hay là để ta nấu, bụng của ngươi càng lúc càng lớn.”

Thư Uyển Nương liền cười nói: “Người ta mang bụng bầu bảy tháng còn phải xuống ruộng, ta chỉ tiến vào phòng bếp mà thôi, ngươi mau vào nhà chính ngồi đi, ta nấu nhanh thì tốt rồi.”

Mục Dương Linh cùng tiểu Bác Văn liên tục gật đầu, “Đúng vậy cha, ngươi mau vào phòng đi thôi, cứ để cho nương nấu cơm.”

Mục Thạch liền chụp một cái lên đầu bọn họ, “Không phải các ngươi đều ghét bỏ đồ ăn mà cha làm đều không dễ ăn sao? Có ăn đã tốt rồi , hơn nữa tay nghề của cha ngươi cũng không kém a.”

Đúng là không kém, nhưng so sánh với nương chính là một cái trên trời một cái dưới đất.

Mục Dương Linh cùng tiểu Bác Văn đều chửi thầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.