Chương trước
Chương sau
Một thạch lương ít nhất có thể ra 70 cân gạo, cho dù kém cỏi nhất, thì cũng có nửa thạch là 60 cân?

Dựa theo tình huống kém cỏi nhất để tính toán, 842 văn là có thể mua được một thạch gạo, cho dù thương nhân muốn kiếm tiền, dựa theo lẽ thường 1 lượng bạc đã rất nhiều. Mà năm rồi khi thu hoạch vụ thu, gạo trung đẳng là 1 lượng bạc 1 thạch.

Mục Thạch cùng Lưu Đại Tiền đều trầm mặt, Lưu Đại Tiền trầm mặt hỏi: “Hôm qua ngươi mua gạo trung đẳng là 1 lượng 3 văn tiền?”

Mục Thạch gật đầu.

Lưu Đại Tiền hơi run tay, “Cái này, cái này táng tận thiên lương, kiếm lời muốn gấp đôi……”

Mục Thạch cũng rũ xuống đôi mắt không nói lời nào, tiệm lương thực của trấn trên cùng huyện thành đều do nhóm phú hộ mở, mà ba vị Viên ngoại lang ở trấn trên cũng nằm trong đó.

Mục Thạch nói: “Ta còn định ngày mai đi đến huyện thành bán hết hàng da sau đó mua chút lương thực……”

“Không được mua,” Lưu Đại Tiền tức giận nói: “Trong thôn các nhà các hộ đều có lương thực, ngươi cần gì mua ở trấn trên cùng huyện thành? Chỉ tiện nghi cho những tên trứng thối kia……”

Mục Thạch trầm mặc, trước đó giá lương thực tăng lên, hắn sợ biên quan có biến, muốn đi về phía nam, nhưng hiện tại giá lương thực của Đại cữu cữu bọn họ lại bị ép xuống, hơn nữa năm nay thuế phú lại tăng, thực hiển nhiên là có người ác ý muốn tăng giá lương thực của huyện thành cùng trấn trên, nhưng lại đè thấp giá lương thực ở nông thôn.

Mục Thạch có thể nghĩ đến, tự nhiên Lưu Đại Tiền cũng nghĩ đến, nhưng hắn không có biện pháp, năm nay phí bốc xếp muốn bạc, vật mà nông dân có thể đổi thành bạc cũng chỉ có lương thực, những người đó đè thấp giá lương thực khẳng định là đã thông đồng với nhau, cho nên mặc kệ bán cho ai giá lương thực đều sẽ giống nhau.

Mục Thạch nhìn thấy trên mặt Lưu Đại Tiền đầy vẻ sầu khổ, nghĩ nghĩ, liền vào nhà cầm một lượng rưỡi bạc đi ra, “Đại cữu cữu, sau khi nhà ta nộp thuế cũng chỉ dư lại có bấy nhiêu, coi như là ta mua lương thực của ngài.”

Lưu Đại Tiền nắm chặt bạc trong tay, thở dài nói: “Quay đầu lại ta kêu hai huynh đệ của ngươi khiêng lương thực lại đây cho ngươi, đều là lương thực mới của năm nay.”

Mục Thạch vội nói: “Giá tiền liền chiếu theo giá lương thực của năm trước.”

Năm trước giá lương thực chỉ có 495 văn.

Lưu Đại Tiền gật đầu đồng ý, đứng dậy nói: “Hiện tại nhà ta đã kiếm đủ phí bốc xếp, nhưng trong thôn vẫn còn nhiều người chưa hay biết gì, ta đi thương lượng cùng mấy lão gia hỏa trong thôn một chút, xem có biện pháp nào không, cũng không thể mơ màng hồ đồ bị người ta tính kế được.”

Lưu Đại Tiền chắp tay sau lưng rời đi.

Mục Dương Linh đang quét dọn sân, nhìn thấy liền hô , “Đại cữu gia đi thong thả.”

Lưu Đại Tiền khẽ gật đầu, “A Linh, Lãng biểu ca của ngươi đã nhặt được hai cuốn sách có chút rách nát, quay đầu lại ngươi đến nhà ta nhìn, nếu hữu dụng, ngươi liền lấy về cho đệ đệ ngươi dùng, bọn họ không biết một chữ to, giữ lại cũng vô dụng.”

Mục Dương Linh cao hứng lên tiếng, “Chờ mặt trời lặn ta sẽ đi.”

Lưu Lãng đại tôn tử của Lưu Đại Tiền thích đi khắp hang cùng ngõ hẻm để chơi, thường xuyên nhặt một ít đồ vật về nhà, chỉ cần là trang giấy liền đưa cho nhà bọn họ.



Bởi vì toàn bộ thôn Lâm Sơn chỉ có người của Mục gia là biết chữ, chuẩn xác mà nói thì chỉ có Thư Uyển Nương biết chữ.

Mục Thạch cùng tỷ đệ Mục Dương Linh đều học chữ từ chỗ Thư Uyển Nương.

Tuy rằng Thư Uyển Nương không biết làm việc nhà nhưng Thư Uyển Nương biết chữ, cho nên không có tin đồn nhảm nhí nào truyền ra ngoài, ở thời đại này biết chữ là một việc rất cao quý.

Mục Dương Linh nhìn Lưu Đại Tiền rời đi, lúc này mới chạy về phòng , gấp giọng hỏi: “Cha, ta còn muốn mua lương thực để dự trữ không?”

“Trữ, vì sao không trữ? Ta trực tiếp mua từ chỗ các hương thân, không cần chạy đến trấn trên cùng huyện thành, còn có thể tiết kiệm được một số tiền, đến lúc đó lại đưa đến trấn trên xay bột maì thành gạo là được.”

Thư Uyển Nương thở dài nói: “Khó khăn lắm mới có một năm được mùa, vốn cho rằng cuộc sống của mọi người có thể rộng rãi một chút, ai ngờ lại bị cố ý ép giá.”

Mục Thạch gãi gãi đầu, hắn cũng không có biện pháp.

“Cha, người ép giá đều là phú hào của bản địa, ta bán lương thực cho khách thương qua đường không phải là xong chuyện? Tốt xấu có thể kiếm được một chút bạc.”

Thư Uyển Nương lắc đầu bật cười, “Việc này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

Mục Thạch cũng nói: “Hiện giờ phải thu hoạch vụ thu, các nơi hoặc nhiều hoặc ít đều có lương thực, vốn dĩ giá lương thực đang giảm xuống, hơn nữa đường xá xa xôi, không có việc gì ai lại chạy đến biên quan để mua lương thực? Được rồi, người lớn chúng ta đều nghĩ không ra biện pháp, ngươi chỉ là một tiểu hài tử cũng đừng trộn lẫn.”

Bị xem thường.

Mục Dương Linh thực phẫn nộ, tuy bề ngoài của nàng là tiểu hài tử, nhưng nội tâm lại là người trưởng thành, người trưởng thành! Nàng nhất định sẽ tìm ra biện pháp, bằng không liền uổng phí sống nhiều năm như vậy.

Mục Thạch cũng không biết trong lòng nữ nhi đang suy nghĩ cái gì, thấy nàng mở to hai mắt nhìn, liền nói: “Đây là chuyện của người lớn, hôm nay ngươi đã bận rộn cả ngày, hiện tại ngươi đi chơi với đệ đệ đi, nhìn hắn một chút, đừng cho hắn phơi nắng lâu.”

Mục Dương Linh thấy Mục Thạch xoay người muốn đi đến nhà kho, liền tò mò hỏi: “Cha, ngươi đến nhà kho để làm gì?”

“Ta sửa sang lại hàng da một chút, ngày mai đi vào huyện bán, nương ngươi sắp sinh, trong nhà muốn tồn chút bạc.” Mục Thạch đau lòng nữ nhi đã mệt mỏi cả ngày, liền nói: “Ngươi nhanh đi chơi đi, nếu không muốn đi chơi, liền đi vào phòng nằm một lát, ngày mai cha phải dậy sớm, phỏng chừng đến hơn nửa đêm mới trở về, cho nên ngày mai ngươi đừng đi vào núi, ở nhà chiếu cố nương của ngươi cùng đệ đệ.”

Mục Dương Linh xoay chuyển tròng mắt, lên tiếng đồng ý, sau đó chạy ra ngoài tìm đệ đệ.

Tiểu Bác Văn ngoan ngoãn lắc đầu đọc《 Tam Tự Kinh 》, Mục Dương Linh chạy lại giựt sách khỏi tay hắn, nói: “Đừng đọc, đi chơi cùng tỷ tỷ.”

Trong lòng của Tiểu Bác Văn giãy giụa một chút, nói: “Nương kêu ta học thuộc lòng trang thứ năm mới có thể đi ra ngoài chơi.”

“Ngươi đã học trong một thời gian dài, lại học nữa cũng học không vào, còn không bằng hiện tại đi chơi với ta, chạng vạng trở về lại học tiếp, buổi tối ta giúp ngươi nhóm lửa nấu cơm, ngươi chỉ lo học.”

Lúc này Tiểu Bác Văn mới lộ ra nụ cười vui vẻ, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu chơi?”



“Đi nhà Lãng biểu ca trước, hắn nhặt được hai cuốn sách, ta đi xem là sách gì, có thể dùng hay không, sau đó ta lại mang ngươi đi tìm Cẩu Đản bọn họ chơi.”

Cẩu Đản là nhi tử duy nhất của Lưu quả phụ ở đầu thôn, giống tiểu Bác Văn chỉ có năm tuổi, là thủ lĩnh của nhóm hài tử 5,6 tuổi trong thôn, tiểu Bác Văn thường chơi cùng bọn hắn.

Tiểu Bác Văn vui vẻ cất kỹ sách, lại chạy ra dắt tay tỷ tỷ nhảy nhót đi đến nhà của Lãng biểu ca.

Thôn Lâm Sơn có nhiều nhà họ Lưu, còn có họ Mã họ Hồ cùng họ Trương, họ Mục chỉ có một nhà bọn họ, bởi vậy chỉ cần nói Mục gia của thôn Lâm Sơn, mọi người đều biết là đang nói về nhà của bọn họ.

Mục gia ở ngay chân núi, năm gian nhà ngói gạch xanh khang trang, là độc nhất ở trong thôn, được xây dựng trước khi tổ phụ của Mục Dương Linh thành thân cùng tổ mẫu, lúc ấy không biết đã tiện sát bao nhiêu người.

Đi mười lăm phút về hướng Đông Nam sẽ nhìn thấy rất nhiều phòng ốc dầy đặc nằm san sát nhau, nhà của đại cữu gia cũng ở trong đó.

Đại cữu gia Lưu Đại Tiền có tổng cộng ba nhi tử cùng hai nữ nhi, nhưng cuối cùng còn sống chỉ có hai nhi tử, lão nhị ba tuổi liền bệnh chết, hai nữ nhi thì chết trong thảm hoạ chiến tranh của mười hai năm trước, tổ phụ tổ mẫu của Mục Dương Linh cũng qua đời trong tràng thảm hoạ chiến tranh năm đó.

Cho nên hiện tại đại cữu gia ở chung với hai nhi tử, cũng chưa có phân gia.

Bởi vì thu hoạch vụ thu rất bận rộn, người lớn đều ở trong đất gặt lúa, trong thôn cũng không có bao nhiêu người, hai tỷ đệ đi tới cũng không gặp được ai, hài tử 6 tuổi trở lên đoán chừng cũng bị ném vào trong đất để làm việc.

Đại biểu ca Lưu Lãng đang ấn đệ đệ Lưu Luân tám tuổi ở trong chậu nước để tắm rửa, hắn ngồi bên cạnh mắng: “Nếu ngươi không nghe lời, buổi tối chờ cha trở về nhìn xem hắn có đánh ngươi hay không.”

Mục Dương Linh đẩy cửa tiến vào, nhìn hai người ở trong sân chớp chớp mắt, hỏi: “Lãng biểu ca, Luân biểu đệ, các ngươi đang làm gì?”

Lưu Luân “Ngao” một tiếng, cầm quần áo trên ghế che ở trước ngực, hô lớn: “Không được nhìn, nhanh đi ra ! Đại ca, mau đuổi nàng ra ngoài!”

Lưu Lãng ngơ ngác nhìn đệ đệ, sau đó lại đột nhiên nhảy dựng lên ngăn ở phía trước đệ đệ, hô: “Biểu, biểu muội, ngươi trước tiên đi ra ngoài, chờ A Luân mặc xong quần áo, ngươi lại tiến vào.”

Tiểu đậu đinh mới tám tuổi, ai hiếm lạ?

Mục Dương Linh trợn trắng mắt, dẫn đệ đệ đang đờ đẫn đi ra ngoài, thuận tiện còn đóng cửa lại.

Lưu Luân nhảy ra khỏi chậu nước luống cuống tay chân bắt đầu mặc quần áo, đôi mắt của hắn đỏ bừng, sắp khóc thành tiếng, “Nàng nhìn thấy, nàng nhất định đã nhìn thấy, vừa rồi ngươi làm gì không đóng cửa?”

Lưu Lãng biện giải nói: “Ta nào biết sẽ có người tới, lúc này không phải mọi người đều đang ở trong đất sao?”

Lưu Luân ủy khuất lau nước mắt, Lưu Lãng vội nói: “Ngươi đừng thương tâm, chắc chắn nàng không nhìn thấy, lúc ấy ngươi đang ngồi ở bên trong chậu nước, hơn nữa động tác của ngươi còn nhanh như vậy.”

“Nàng thật sự không nhìn thấy?”

“Không có, nhất định không có.” Lưu Lãng khẳng định nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.