Editor: Vĩ Nguyên Vừa về tới sườn điện, Bạch Tiểu Du trực tiếp trở về phòng. "Côn trùng, mau giúp ta nghĩ biện pháp! Soạn bài hát như thế nào bây giờ?!" Bạch Tiểu Du đặt mông ngồi xống, thả côn trùng trong tay áo ra, vò đầu bứt tai, "Nhạc khí cổ đại ta chịu thua, vả lại ngay cả khúc phổ (sách tập hợp các làn điệu để người soạn nhạc tham khảo) ta cũng bó tay, sáng tác bài hát như thế nào đây? Còn có..." "Dừng! Stop ồn ào " Số 18 không thể kiên nhẫn nghe được nữa, râu giật giật, bay đến trên mặt bàn đứng, nói têm, "Nhạc khí giao cho nhạc sư diễn tấu là được, ngươi chỉ cần nghĩ ra bài hát thôi" Bạch Tiểu Du nghe vậy gật gật đầu, nhạc khí xác thực có thể giao lại cho nhạc sư, dù sao trong hoàng cung có một đống nhạc sư, nhưng vấn đề bây giờ là --- ---- nàng không biết làm bản nhạc! "Không được, cho dù có nhạc sư giúp về phần nhạc khí nhưng mà ta có biết làm bản nhạc đâu? Cái khuông nhạc gì đấy, nó biết ta nhưng mà ta không quen nó, soạn nhạc kiểu gì? Vả lại có quỷ mới biết bản nhạc cổ đại như thế nào, ta đã thấy bao giờ đâu!" "Nương nương thân yêu, ngươi có thể sử dụng đầu óc hay không? Ngươi sẽ không cần làm việc đó, ta sẽ làm. Ngươi chỉ cần nghĩ kĩ bài muốn hát, ta sẽ viết cả bản nhạc cho xem, sau đó bản thân ngươi luyện hát cho tốt là được rồi" Số 18 thật bất lực, có nó - tinh linh hệ thống vạn năng ở chỗ này, chẳng lẽ là vật trang trí sao? "Ôi, tại sao ta có thể quên ngươi nhỉ? Côn trùng, ngươi biết viết bản nhạc, quá tuyệt vời, cuối cùng ta cũng được thả tự do, ha ha!" Bạch Tiểu Du vừa nghe côn trùng nói như vậy mới nhớ lại bên cạnh mình còn có công cụ giúp ăn gian, tâm tình lập tức tốt lên, phiền não đều tan biến. Côn trùng liếc nhìn Bạch Tiểu Du, sau đó yên lặng tiếp tục chải râu. "Lại nói côn trùng, ta đã thăng lên một cấp rồi, ngươi không phải sẽ tiến hóa sao ta chẳng thấy có gì cả?" Bạch Tiểu Du nói xong ngồi xổm xuống, nhìn từ trên xuống dưới côn trùng một lượt, chả thấy có gì thay đổi cả. "Có đấy, ta cao to lên, mắt ngươi có vấn đề không?" Côn trùng hất cái đầu tròn, trừng to mắt nhìn Bạch Tiểu Du. "Ách... có sao?" Lòng Bạch Tiểu Du thoáng nghi ngờ, sau đó lấy bàn tay đo côn trùng mới trợn mắt nói, "Đúng nha, cao to thêm không ít, cũng đã đến nửa bàn tay rồi, thật thần kì" Số 18 vốn chỉ có cao đại khái bốn centimet, vừa rồi nàng lấy tay đo mới phát hiện đén nửa bàn tay rồi, chắc khoảng bảy, tám centimet, mới có một khoảng thời gian mà cao lên gấp đôi! Cái tiến hóa này cũng thật là có ý nghĩa, không biết đợi đến thời điểm cuối cùng côn trùng sẽ biến thành cái gì? Ặc, sẽ không thành trùng khổng lồ chứ? Nàng muốn nó thành một em gái nhỏ cơ... Bạch Tiểu Du bị ý nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ, vội thu lại suy nghĩ. "Hắt xì!" Lúc này, mỗ trùng đang vui vẻ vì bản thân cao lên đột nhiên hắt hơi một cái, nhìn quanh một vòng rồi đặt tầm mắt trên người Bạch Tiểu Du, hầm hừ nói, "Ngươi vừa suy nghĩ bậy bạ gì thế hả?" "Ách ách ách... Không có, ta làm sao nghĩ xấu về ngươi? Bây giờ ngươi là bùa hộ mệnh của ta mà..!" Bạch Tiểu Du ha ha nói, thầm nghĩ: Có cần linh như vậy không, nàng chỉ nghĩ thôi mà cũng có người hắt xì? Hình như cả ngày nàng đều nguyền rủa ngựa đực, có thể nào hắn ''bất lực" thật rồi không? Ồ, cứ thử xem? Thử xem ? Hoàng đế ngựa đực ngày ngày hắt xì, hàng đêm bất lực, ha ha! Tại ngự thư phòng, hoàng đế đang định ha bút phê chỉ thị vào tấu chương chợt cảm thấy lạnh cả người, liên tục hắt hơi ba cái, tay run lên, tấu chương liền thành một bức tranh thủy mặc. Khóe miệng Vân Khinh Ngạo giật giật, tấu chương đã bị hủy đành phải thay cái khác, vừa định hạ bút, mũi lại có chút ngứa, hắt xì lần nữa, tấu chương lại bị một vết mực lớn quệt vào... Sau đó cái thứ ba, cái thứ tư... Cuối cùng Vân Khinh Ngạo nổi giận: Tiếu công công, truyền thái y! Bên này Bạch Tiểu Du không hề hay biết hoàng đế bên kia bị nàng nguyền rủa bi ai thế nào, như cũ vụng trộm cười, hồi lâu mới nhớ tới chính sự, vì vậy bắt đầu lôi kéo côn trùng nghiên cứu ca khúc bản thân có thể dễ nhớ. "Côn trùng, ngươi nói bài hát ở tiệc trong cung có nên thiên về cổ phong không?" Số 18 khẩu khí lành lạnh đáp: "Chẳng lẽ ngươi lôi bài hiện đại ra hát à? Coi chừng bị cho là tên điên..." Bạch Tiểu Du trừng côn trùng, cả giận nói: " Ta tự nhiên làm việc không đâu làm gì?" Số 18 nhìn nàng một vòng: "Không có á? Ta thấy ngươi toàn làm việc không đâu còn gì" " Mười —— tám! Ngươi thử lặp lại xem!" Bạch Tiểu Du hét lớn một tiếng, bổ nhào qua, cẩm côn trùng lắc lắc, lắc đến đầu óc côn trùng choáng váng mới ném lại trên bàn. "Ngươi một chút cũng không giống nữ nhân... Trong sách hệ thống đều là lừa gạt, người xuyên không rõ ràng bạo lực như vậy!" Số 18 chóng mặt đứng lên, kinh sợ ngồi xuống, đợi cho hết váng đầu. Bạch Tiểu Du hừ một tiếng, vuốt tóc dài ngồi xuống, vô nhân đạo nói một câu: "Sao ta lại bạo lực chứ, rõ ràng là vô cùng ôn nhu mà..." Số 18 nghe xong mặt lập tức tái xanh, toàn thân rùng mình một cái. "Được rồi, đừng lộn xộn nữa, mau cùng ta nghĩ xem bài nào thích hợp nhất" Bàn tay trắng nõn phẩy phẩy gió mới nói tiếp, "Đã muốn nếp xưa, lại còn êm tai... Giang Nam thì sao? Bài hát này thịnh hành nhiều năm rồi đấy, tuyệt đối là bài hát hay!" Côn trùng liếc Bạch Tiểu Du: "Giang Nam? Có cần thêm chữ "Style" không? Vừa vặn có thể thành thần khúc" "Phốc! Giang Nam là bài thiên cổ phong cơ? Hát Giang Nam Style mấy người cổ đại nghe hiểu tiếng Hàn à, hát được sao?" Côn trùng bấy đắc dĩ ngẩng đầu, không kiên nhẫn nói: "Bởi là nghe không hiểu nên mới miễn cưỡng sử dụng, ngươi đến cùng có biết Tết Trung Ngyên là làm gì hay không?" "Ách, Tết Trung nguyên? Hình như trong sách có đề cập. Nhưng mà ta không nghiên cứu về ngày lễ cổ đại, hữu dụng sao?" Bạch Tiểu Du suy nghĩ một chút, hỏi. "Tết Trung nguyên là 15 tháng 7, nghe nói là thời gian quỷ môn mở ra, sau một ngày là Tết Quỷ. Ngươi ở yến tiệc trong cung ngày Tết Quỷ hát về tình yêu, ngươi tưởng là ngày thất tịch hay lễ tình nhân chắc, hay là ngươi muốn chết?" "Ách, Tết Quỷ? Không phải ngày 13 tháng 7 sao? Nhà của ta 13 tháng 7 hàng năm là qua rồi!" Haizzz... Bạch Tiểu Du bó tay thôi, nhà nàng 13 tháng 7 là qua Tết Quỷ rồi, ở đây 16 tháng 7 mới là Tết Quỷ, "Vậy 15 tháng 7 là thời gian quỷ môn mở cửa, hoàng cung này còn muốn tổ chức cung yến lớn làm gì, chiêu quỷ sao? Hoàng đế điên rồi?" "15 tháng 7 tổ chức cung yến để tế điện liệt tổ liệt tông, danh tướng công thần..." Côn trùng lắc đầu cúi thấp đầu, trong nội tâm thở dài: Không có tri thức thật đáng sợ... "Ách, là thế à..." Bạch Tiểu Du lúc này mới như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nói như vậy, Giang Nam không thích hợp. Vậy hát gì ? Muốn cổ phong lại không quan hệ đến tình yêu, còn phải mang ý nghĩa tốt đẹp, có thể là bài gì nhỉ... A! Dứt khoát hát thuần chất trung thành đền nợ nước là OK! Haizz, nhưng mà bài này nàng chả biết, một bài cũng chả nhớ... Được rồi nghĩ đến cái khác xem. Bạch Tiểu Du nhụt chí úp sấp trên bàn, bắt đầu vắt hết óc suy tưởng. Nguyệt quang ái nhân? Không được, không cần nghe đã biết rõ hát về tình yêu. Đường lê tiên tuyết? Cũng không được, đó là nói về tình bạn, dùng cho Tết Quỷ quá là lộn xộn... Phi vũ? Có vẻ như cũng không được! Cái này ca từ quá làm kiêu, còn có thiên sứ gì đấy, cổ đại ở đâu ra thiên sứ? Không thì Thục tú? Hình như càng không được, lại về tình yêu. A A A, muốn điên quá! ! ! Bạch Tiểu Du bực bội kéo tóc, quấn vào tay, mãi không nghĩ ra. Đang chuẩn bị tiếp tục vò đầu bứt tai, đột nhiên trong đầu xuất hiện một giai điệu bài hát, nội tâm sáng ngời. Ha ha! Rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra ca khúc thích hợp rồi! Sao lúc trước không nghĩ tới nhỉ? Bài Vi long của Hà Đồ được mà. "Côn trùng, ta nghĩ ra rồi! bài Vi long có thể à nha! Chỉ cần sửa cái từ Viêm Hoàng đi là được" Tinh thần Bạch Tiểu Du lập tức tốt, vỗ bàn đứng lên, hưng phấn nói. Số 18 nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới gật đầu nói: "Cái này không tệ, hát ở Tết Trung nguyên cũng không mất lễ, hơn nữa giai điệu không cao, đoán chừng ngươi có thể hát. Được, chọn bài này. Ta đi viết khúc" Nói xong vỗ cánh bay đến bên bàn học, duỗi tiểu chi nhỏ còn dính mực nước, viết lên giấy Tuyên Thành. Khóe miệng Bạch Tiểu Du co lại, vừa rồi côn trùng khinh bỉ nàng? Đúng không! Lại còn nói —— đoán chừng nàng có thể hát. . . Ý là: Bởi vì khúc dễ cho nên loại trình độ như nàng cũng có thể hát. Bình thường nàng có hát khó nghe ư! Tức giận ngồi xuống, trừng mắt nhìn côn trùng đang chuyên tâm ghi khúc phổ. Qua hồi lâu côn trùng mới dùng hai cái chân trước cầm một tờ giấy Tuyên Thành bay tới, giao cho Bạch Tiểu Du. Bạch Tiểu Du hiếu kỳ cầm nhìn thoáng qua, mắt rút rồi. Bởi vì —— nàng căn bản xem không hiểu! Ca từ đều là chữ phồn thể, nàng còn có thể đại khái nhìn ra, nhưng là phía trên này có kí hiệu tiết tấu gì đó, một cái nàng đều chưa từng thấy... "Đây là nhạc phổ cổ đại? tốt... thần kì..." "Ừ, ngươi chỉ cần kêu nhạc sĩ đến, để họ dùng nhạc khí hợp tấu ra hiệu quả tốt nhất là được. Sau đó, ngươi lại dựa vào bản hợp tấu luyện hát" "Loại bản nhạc này thật có thể xem hiểu? Có thể diễn tấ?" Bạch Tiểu Du hoài nghi. Côn trùng liếc Bạch Tiểu Du, lại bắt đầu kéo râu nhỏ: "Ngươi cứ nói đi? Đừng tưởng ai cũng không nhìn hiểu được như ngươi?" "Được rồi, hiện tại ta liền để cho Tiểu Hân Tử đi tìm nhạc sĩ đến" Nói xong, Bạch Tiểu Du đứng lên, đi ra khỏi cửa phòng, gọi Tiểu Hân Tử tới, bảo hắn đi tìm mấy nhạc sĩ trong cung đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]