Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩ Nguyên
Mất một lúc lâu, Bạch Tiểu Du mới bình tĩnh lại: " Ế, ngựa đực... Xí! Hoàng thượng sẽ tới điện Thủy Lộ?! Trởi còn chưa tối đâu, sao lại?! Quả nhiên là ngựa đực, ban ngày lại chạy đến cung của phi tử...
"Đúng vậy, công công thông báo đã chờ ngoài cửa điện, Vũ Chiêu nghi nương nương bên kia cũng đã ra nghênh đón rồi, nương nương cũng nhanh ra ngoài đi! Đi trễ là tội chém đầu!" Vẻ mặt Hương Lăng cấp bách nói.
"Phốc! Hoàng đế tới xem Vũ Chiêu nghi, bổn cung ra ngoài xem ma? Lãng phí thời gian nghỉ ngơi của ta."
" Không được! Trong cung quy có nói, khi thánh thượng lâm giá loan điện, toàn bộ cung nhân từ phi tử xuống đến cung nữ quét dọn, ai cũng phải ra ngoài nghênh đón" Thấy Bạch Tiểu Du không muốn đi ra ngoài, Hương Lăng không thể không gấp gáp, mồ hôi lạnh đều đổ ra.
Truyện chỉ được đăng tại Diễn đàn lê quý đôn, Thiên Anh Cung và Phượng hoàng cốc. Trang Cung Quảng Hằng là trang "cướp" của editor
Bạch Tiểu Du bĩu môi, có chút bực mình: "Đã biết đã biết. Bây giờ chúng ta ra ngoài nghênh đón là được chứ gì?" Nói xong liền đi ra ngoài.
Hương Lăng thấy Bạch Tiểu Du đồng ý ra ngoài liền thở dài một hơi, thế nhưng vừa thấy quần áo nàng mặc lại nói: "Nương nương, người không đổi xiêm y tươi đẹp, trang điểm lại sao?"
"Ôi chao, người hoàng đế tới xem là Vũ Chiêu nghi, ta ăn mặc tươi đẹp cũng vô dụng, vẫn nên chớ chọc Vũ Chiêu nghi chướng mắt, trước an phận đã, chờ cơ hội tới sau" Bạch Tiểu Du khoát tay, nói qua loa.
Hương Lăng ngẫm lại cũng đúng, hiện tại ở dưới mái hiên Vũ Chiêu nghi, không nên có hành động gì. Vì vậy, cũng không tiếp tục với vấn đề cung trang Bạch Tiểu Du, chạy đuổi theo sau.
Đi tới cửa, Tiểu Hân Tử cũng đi theo phía sau, lập tức Bạch Tiểu Du có cảm giác làm lão đại, mang theo hai tiểu tùy tùng đi phía sau để sai vặt
Lúc Bạch Tiểu Du đến điện chủ điện Thủy Lộ, Vũ Chiêu nghi đã mang cung nữ thái giám chờ ở đó, thật sớm. Lúc này nàng ta mặc cung trang màu mận chín, hoa mẫu đơn nở rộ màu xanh biếc ôm lấy vai, mộc lan thấp thoáng dưới làn váy, trên đầu chải búi tóc Lăng Vân, làm tôn lên làn da vốn trắng nõn, người càng thêm đẹp, có thể nhìn ra nàng có chăm chút trang điểm.
"Nô tì bái kiến Vũ Chiêu nghi nương nương!" Bạch Tiểu Du cúi người hành lễ với Vũ Chiêu nghi.
"Bạch Mỹ nhân đã đến, không cần đa lễ. Đợi chút nữa là hoàng thượng đến rồi" Vũ Chiêu nghi kéo Bạch Tiểu Du, cười nói. Sau đó thoáng đánh giá nàng một lượt, lông mày nhíu lại: "Muội muội, sao ngươi lại mặc màu nhạt, lát nữa hoàng thượng tới sao có thể chú ý tới ngươi?"
"Hoàng thượng là đến gặp tỷ tỷ, ta chỉ là đi qua thỉnh an thôi, sao lại đoạt nổi bật làm gì. Dù sao ta cũng không thích những cái... quần áo diễm lệ, không thấy hợp cho lắm, vậy nên không mặc"
" Ôi, muội muội sao lại có những ý nghĩ này chứ? Hoàng thượng chỉ có một nửa tâm là đến gặp bổn cung thôi, rồi thuận đường ngủ lại chỗ này, về sau muội muội phải ăn mặc thật đẹp mới có thể cùng ta phụng dưỡng hoàng thượng!"
"Tỷ tỷ nói đùa, tỷ tỷ đẹp như vậy... nô tì không có cơ hội nha" Bạch Tiểu Du miễn cưỡng cười nói. Ngựa đực kia vẫn nên nhường người khác hầu hạ, nàng ưa sạch sẽ, ngựa đực suốt ngày làm, ngộ nhỡ có bệnh gì thì sao?
Đang nói chuyện, chợt nghe thấy thanh âm của thái giám vang lên ở cửa điện
"Hoàng thượng giá lâm!"
Sau đó liền thấy một đội cung nữ, thái giám, kiêm cả thị vệ tiến vào điện Thủy Lộ, ở giữa là một cỗ kiệu được tám người khiêng, bốn phía có buông rèm cửa, loáng thoáng có thể thấy một nam nhân ngồi trong, vậy chắc là hoàng đế rồi.
"Khấu kiến ngô hoàng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nhìn thấy tôn giá của hoàng đế, tất cả mọi người ngay ngắn quỳ xuống. Bạch Tiểu Du cũng quỳ theo, nhưng trong nội tâm thì vô cùng khinh bỉ ngựa đực. Một đại nam nhân lại để cho người khiêng ra ngoài, không phải chân bị tàn tật thì cũng là phế vật!
Đang nghĩ ngợi, tôn giá hoàng đế đã đến trước mặt, dừng lại, hạ xuống, sau đó một thái giám lập tức tiến lên vung rèm lên cho hoàng đế. Lúc này, nam nhân mới bước ra từ bên trong, một thân áo mãng bào (lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc) màu vàng, tơ vàng thêu hình rồng kèm theo đai lưng, cao quý.
Bạch Tiểu Du vụng trộm nhìn hoàng đế, khẽ giật mình, sau đó lập tức phẫn nộ vì bất công. Đây là hoàng đế Vân quốc Vân Khinh Ngạo? Vì sao các ngựa đực lại có bộ dáng đẹp trai như vậy? Quá lãng phí tài nguyên!
"Bình thân!" Vân Khinh Ngạo bước ra, lúc này nhẹ giọng nói một câu, rồi đến trước mặt Vũ Chiêu nghi, còn chủ động tiến lên làm bộ giúp đỡ, cười nói: " Mị nhi mau đứng lên, quỳ trên mặt đất đau lắm? Ngươi thích múa, lại không thích suốt ngày quỳ, lần sau cũng đừng quỳ. Nếu thân thể hư nhược, trẫm rất đau lòng"
Bạch Tiểu Du nghe được những lời này rất muốn thổ huyết. Đau lòng, đau lòng, sao ngươi không bỏ cái quy củ quỳ này đi? Hừ, ở đây giả mù sa mưa cái gì! Khẩu thị tâm phi (nói một đằng, nghĩ một nẻo),cũng chả tốt đẹp gì!
"Tạ ân điển hoàng thượng!" Lúc này mọi người mới tạ ơn đứng dậy.
Vũ Chiêu nghi dịu dàng nói: "Hoàng thượng đã miễn cho nô tì không phải đi thỉnh an hoàng hậu rồi, nếu ngay cả hoàng thượng cũng không quỳ, vậy tệ quá, nên tuyệt không thể làm như thế!"
Vân Khinh Ngạo không tiếp tục khuyên nhủ, vỗ tay Vũ Chiêu nghi cười nói: "Được rồi, tùy ngươi, đừng làm mình mệt quá là được, cả ngày ngươi ở trong nội cung soạn điệu múa cung yến, còn phải dạy vũ nương, cũng đủ mệt"
"Nô thích múa, cũng thích biên đạo múa, một chút cũng không thấy mệt" Trên mặt Vũ Chiêu nghi ửng đỏ, cười cười làm lộ ra lúm đồng tiền, sau đó kéo cánh tay Vân Khinh Ngạo hỏi: "Sao hôm nay hoàng thượng lại có thể rảnh rỗi đến tìm Mị nhi?"
"Hôm nay trẫm xử lí xong chính sự, không có chuyện gì làm, đột nhiên rất muốn nhìn ngươi múa, sao, Mị nhi không chào đón?"
"Làm sao như thế? Nô tì cao hứng còn không kịp!" Mặt Vũ Chiêu nghi đỏ lên, mê luyến nhìn Vân Khinh Ngạo.
Bộ dáng thẹn thùng kia, Bạch Tiểu Du thấy mà không ngừng cảm thán: Ôi, lại là một người bị bề ngoài ngựa đực mê hoặc, phi tử đáng thương....
"A, đúng rồi, hoàng thượng, trong nội cung nô tì có thêm một vị muội muội, cuối cùng cũng có người làm bạn với Mị nhi rồi!" Vũ Chiêu nghi chợt nhớ tới Bạch Tiểu Du, đột nhiên lên tiếng, còn kéo Bạch Tiểu Du đến bên người, "Hoàng thượng, đây là Bạch Mỹ nhân muội muội, vừa đến hai ngày"
Phốc! Nghe được lời Vũ Chiêu nghi nói, Bạch Tiểu Du rất muốn thổ huyết. Nương nương, ngài thích ngựa đực kệ ngài, lôi ta vào làm gì, tạm thời nàng còn chưa muốn có quan hệ với ngựa đực, còn chưa chuẩn bị tinh thần nha!
"Ồ?!" Vân Khinh Ngạo nhìn về phía Bạch Tiểu Du, đánh giá một phen, mới bình thản gật đầu nói: "Ừ, nhiều người ở cùng ngươi cũng tốt. Tên ngươi là gì?"
Hồi lâu Bạch Tiểu Du mới cúi người trả lời: "Nô tì Bạch Tiểu Du bái kiến hoàng thượng"
"Bạch Tiểu Du?" Vân Khinh Ngạo nghe được tên của nàng, suy tư một chốc, mới lại nói, "Ngươi là trưởng nữ của Ngự Sử Bạch Liễu đại nhân ----- Bạch Tiểu Du? Thật đúng là đẹp người, nhưng sao trẫm chưa từng thấy qua ngươi?"
"Gia phụ thật đúng là Ngự sử Bạch Liễu. Cấp bậc nô tì thấp, lại ít ra ngoài, hoàng thượng chưa thấy qua không có gì là lạ" Bạch Tiểu Du rất muốn mắng người. Hừ! Nếu gặp ngươi sớm, trinh tiết của bổn tiểu thư còn sao?
Vũ Chiêu nghi lại bổ sung: "Hoàng thượng, nô tì nghe nói Bạch muội muội gần đây được hoàng hậu nương nương phát hiện, nâng lên Mỹ nhân, trước kia không biết sao chỉ là một Thải nữ. May mà hoàng hậu nương nương phát hiện Bạch muội muội, bằng không một giai nhân như vậy sẽ bị lãng quên"
"Ồ, thì ra là thế" Nghe được là hoàng hậu trực tiếp tấn phong Mỹ nhân, Vân Khinh Ngạo cũng không nhìn Bạch Tiểu Du nhiều, lập tức hai mắt tỏa sáng. Trước kia nhìn sơ qua không thấy, hiện tại nhìn kĩ, mới phát hiện cô gái trước mắt, thanh tú mỹ lệ, còn thật sự là một mỹ nhân thanh nhã xuất trần, so với phi tử trong nội cung son phấn nồng đậm càng thêm tươi mát tự nhiên, cũng có một hương vị khác.
Nếu Bạch Tiểu Du biết vì bản thân mặc màu nhạt càng làm cho hoàng đế chú ý thêm khẳng định sẽ khạc máu trên mặt đất, sau đó lập tức chạy vội về chỉnh cách ăn mặc bản thân so với nữ nhân trong cung càng thêm tầm thường. Nhưng mà nàng không biết, cho nên nàng còn khổ sở đứng đợi hoàng đế và Vũ Chiêu nghi tiến vào.
"Hoàng thượng, không phải ngài muốn xem Mị nhi múa sao? Vậy ngài muốn múa bài nào?" Vũ Chiêu nghi nhớ tới Vân Khinh Ngạo tới xem nàng múa, kéo kéo ống tay áo của hắn, ôn nhu hỏi.
Vân Khinh Ngạo bị Vũ Chiêu nghi kéo mới thu lại tầm mắt dừng trên người Bạch Tiểu Du, nhìn Vũ Chiêu nghi cười nói: "Tùy ý, chỉ cần là Mị nhi múa, trẫm đều thích"
Vũ Chiêu nghi nhẹ đánh vào tay Vân Khinh Ngạo, dịu dàng nói: "Hoàng thượng trêu chọc Mị nhi! Vậy Mị nhi nhảy một điệu múa mới biên đạo được không? Ngài cũng thuận tiện đánh giá xem có đẹp hay không"
"Tốt, trẫm cầu còn không được đây!" Vân Khinh Ngạo nói xong lại ngả ngớn tiến đến bên tai Vũ Chiêu nghi, cắn một cái, "Nếu nhảy tốt, trẫm nhất định ban thưởng cho ngươi!"
Vũ Chiêu nghi nghe xong, đỏ mặt hờn dỗi nhìn Vân Khinh Ngạo, thẹn thùng nói: "Hoàng thượng không chê là được" Nói xong, thoát khỏi vòng ôm của Vân Khinh Ngạo, dịu dàng đi tới đất trống phía trước, thi lễ với Vân Khinh Ngạo, bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.
Làn váy cung trang phiêu dật, theo động tác của vũ đạo mà tung bay, cùng kĩ thuật nhảy câu hồn phối hợp, thật giống Hồ Điệp tiên tử hạ phàm, xinh đẹp cực kì.
Bạch Tiểu Du nhìn mê mẩn, lại nghe Vân Khinh Ngạo bên cạnh than nhẹ một tiếng: "Kỹ thuật Mị nhi nhảy thật sự là thế gian hiếm có, nhìn một lần liền nhớ mãi không thôi!"
Nhỡ mãi không thôi? Vậy sao ngươi cách nửa tháng mới đến chỗ nàng một lần? Bạch Tiểu Du im lặng cúi đầu bẻ ngón tay, thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, chó săn công côn bên người Vân Khinh Ngạo cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, Vũ Chiêu nghi nương nương có kĩ thuật nhảy đứng đầu nước, ngay cả thái hậu cũng thích vô cùng"
Vân Khinh Ngạo khẽ gật đầu: "Đúng thế, thái hậu hay bắt bẻ mọi người cũng thích Mị nhi, đúng là khó có được"
Qua hồi lâu, điệu múa mới ngừng, Vũ Chiêu nghi một thân đầm đìa đi tới.
"Hoàng thượng, điệu nhảy mới của nô tì được chứ? Có gì cần sửa không?''
Vân Khinh Ngạo vỗ tay, cười to: "Ha ha, điệu múa này thật đẹp. Điệu múa nào của Mị nhi cũng hoàn mỹ, trẫm đều không tìm thấy chỗ nào cần sửa"
"Hoàng hậu cứ giễu cợt Mị nhi!" Vũ Chiêu nghi làm nũng trừng mắt nhìn Vân Khinh Ngạo, rồi lại hỏi Bạch Tiểu Du: "Muội muội ngươi cảm thấy thế nào?"
Bạch Tiểu Du cười nói: "Nô tì không hiểu về múa, nhưng lại cảm thấy kĩ thuật tỷ tỷ rất đẹp, ta cũng không nhìn ra có chỗ nào không ổn" 囧!Nàng không biết múa, cũng chưa bao giờ xem múa cung đình, hỏi nàng làm sao có thể trả lời?
" Đều nói đẹp, vậy hoàng thượng muốn ban thưởng cho Mị nhi cái gì?" Vũ Chiêu nghi chờ mong nhìn Vân Khinh Ngạo, bàn tay nhỏ bé duỗi ra muốn nhận thưởng.
Vân Khinh Ngạo cười cười, trầm giọng nói: "Thật sự muốn?"
Vũ Chiêu nghi lập tức thốt: "Đương nhiên muốn, nào có người không muốn hoàng thượng ban thưởng?"
"Tốt, trẫm cho ngươi cái này!" Vân Khinh Ngạo khẽ cười một tiếng, một tay bế Vũ Chiêu nghi lên, tiến vào chủ điện. Vũ Chiêu nghi kinh hô một tiếng, đôi tay ngọc ngà ôm lấy cổ Vân Khinh Ngạo.
Mọi người thấy cảnh này đều lập tức hiểu cái gì sắp xảy ra, đều yên lặng tản đi, ai trở về việc người ấy, người hoàng đế mang đến cũng đứng ở ngoài điện, chỉ có công công thân cận đi theo, cài cửa.
Mắt Bạch Tiểu Du co lại, cái này là ban thưởng? Lôi mỹ nữ lên giường vận động là ban thưởng? Hừ! Sáng như vậy còn làm cái hoạt động ban đêm kia.... Nàng về sau nhát định tuyệt đối không thể đòi hoàng đế ban thưởng, đó chỉ là một cái bẫy!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.