Tiêu Dật Dương lại có cách nhìn khác. "Mẫu phi, nhưng nhị ca là hoàng tử duy nhất được ngự tứ thân vương, có thể thấy năng lực của huynh ấy đã được phụ hoàng công nhận, người liền bỏ ý niệm này đi thôi." 
"Dương nhi, sao con cứ luôn đề cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong của mình?" Dung phi cực kỳ không vui, giọng nói cũng không tự giác cao lên. 
"Nhi thần chỉ nói sự thực!" Hắn không để ý lắm mà nói. 
"Con......" Nàng hơi nổi đóa, có cảm giác rèn sắt không thành thép. "Dương nhi, mẫu phi nói cho con, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, nếu con không nắm chặt, vậy tương lai ——" 
Tiêu Dật Dương cắt lời nàng, lạnh nhạt nói: "Nhi thần căn bản là không nghĩ sẽ làm hoàng đế, cũng không muốn làm!" 
"Cái gì? Con nói lại lần nữa?" Dung phi kêu to, ánh mắt sáng quắc muốn trừng chết hắn. Nhi tử ngu ngốc này nói cái gì, không muốn làm hoàng đế? Đùa gì thế? 
"Nhi thần đã sớm tỏ rõ lập trường, biết mình không phải là nhất quốc chi quân, cho nên phụ hoàng chắc chắn sẽ không chọn con đâu!" Tiêu Dật Dương bỏ lại một câu như vậy, tiêu sái rời đi. 
Dung phi giận đến giơ chân, làm sao nàng lại sinh ra đồ ngốc như vậy, mộng đẹp làm mẫu nghi thiên hạ của nàng phải từ bỏ sao? 
Thật là tức chết nàng! 
——— 
Đêm khuya, một bóng người nhanh nhẹn khéo léo lướt qua các nơi tuần tra của thị vệ. Hắn mặc hắc y toàn thân, miếng vải đen che mặt, thân hình nhỏ nhắn, lúc này tay cầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617178/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.