Lúc này, Lôi Hùng cùng thị vệ Lôi Minh cũng gia nhập vòng chiến.
Mấy tên thích khách che mặt này đều là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, xuất kiếm nhanh như chớp, hơn nữa phối hợp hết sức ăn ý, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Dật Dương chỉ có thể đánh bất phân thắng bại với bọn chúng.
Hạ Vân Hi võ công mặc dù cao, nhưng như thế nào cũng đánh không lại khinh công lợi hại, huống chi hai ngày nay chưa ăn gì, thân thể tương đối suy yếu, không bao lâu đã hết sức, mắt thấy sẽ bị bắt ——
“Cẩn thận!”
Tiêu Dật Dương sợ hãi kêu, nhanh chóng trở tay đỡ nhát kiếm sắp đâm đến nàng , nhưng bởi vì phân tâm, hắn bị một tên thích khách đánh một chưởng sau lưng, thân thể lảo đảo té quỵ dưới đất, trên cổ liền có vài lưỡi kiếm kề lên.
“Dật Dương ——” Hạ Vân Hi sợ hãi kêu lên.
“Tứ hoàng tử!” Lôi Hùng Lôi Minh kinh hãi, muốn tiến lên lại bị hắc y nhân cuốn lấy không thoát được.
Lúc đó Hạ Vân Hi cũng bị đánh bay kiếm, đôi tay bị chế ngự, không thể động đậy.
“Vân Hi! Vân Hi. . . . . .” Tiêu Dật Dương sốt ruột, giùng giằng đứng lên, tức giận nói: “Đáng chết, các ngươi buông nàng ra, có nghe thấy không?”
“Hừ, tự thân khó bảo toàn còn muốn làm anh hùng! Mau, mang nữ nhân này đi!” Tên cầm đầu che mặt khinh thường hừ lạnh, kéo Vân Hi đi, các hắc y nhân khác cũng chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, một bóng dáng tựa sao băng vội vàng bay tới, tiếp theo, những cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617156/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.