Bị giam ở chỗ này hai ngày rồi, Hạ Vân Hi không cách nào phân biệt đến tột cùng là ban ngày hay là ban đêm, chỉ có ba bữa cơm tới mà suy đoán thời gian.
Làm nàng không chịu được nhất chính là đồ ăn ở chỗ này. Không phải là cơm để từ đêm qua thì là thức ăn đã bị mốc meo, còn có thức ăn nửa chín nửa sống .
Vì vậy hai ngày qua, nàng không ăn uống hay đụng vào bất kỳ vật gì, đói bụng khiến đầu nàng choáng váng hoa mắt, sắc mặt cũng tái nhợt.
Dật Phong. . . . . . Ngươi thực sự vô tình như vậy. . . . . . Nàng lau lệ, nhớ tới lời nói tuyệt tình của hắn, còn chẳng quan tâm đến nàng, bi thương, nước mắt càng không ngừng chảy xuống t, ngừng cũng ngừng không được.
Đột nhiên, một bóng dáng lắc mình vào đại lao, nhanh nhẹn đánh ngã tất cả thủ vệ, sau đó bước nhanh đi tới phòng giam.
“Vân Hi! Vân Hi. . . . . .” Nhìn cô gái mà mình yêu thương mặt không có chút huyết sắc nào, Tiêu Dật Dương trong mắt tràn đầy đau lòng, cũng đầy tức giận, thật không ngờ đại ca đối đãi với nàng như vậy.
Thanh âm vang lên bên tai khiến Hạ Vân Hi ngẩn ra, chậm rãi quay đầu. “Dật Dương?” Hắn sao lại tới đây?
“Ta tới cứu nàng, nàng không thể ở đây!” Tiêu Dật Dương nói xong, bảo kiếm trong tay vung lên cắt đứt khóa cửa.
“Không được! Nếu ta mà đi không phải là vượt ngục sao?” Hạ Vân Hi lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của hắn.
“Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617155/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.