“Buông ta ra, buông ta ra. . . . . .” Nàng giùng giằng, tay nhỏ bé tức giận đánh vào ngực hắn. “Chàng tại sao ôm ta. . . . . . Muốn ôm thì chàng đi mà ôm Thác Bát Nghiên. . . . . . chàng không phải là thích nàng ta sao?” Thật ra thì, nàng so đo còn là vì cái này!
Nghĩ tới hắn từng vì Thác Bát Nghiên mà nhiều lần tổn thương nàng, đau đớn trong lòng như thủy triều vọt tới, oán hận sâu hơn.
“Người ta thích chính là nàng, Vân Hi!” Hắn vẫn ôm chặt nàng, ngữ điệu dịu dàng ngọt ngào đánh vào hồn nàng.
“Chàng? Nói. . . . . . cái gì?” Nàng nhất thời ngây ngẩn cả người, tim như ngừng đập. Nàng quên cả giãy giụa, kinh ngạc ngẩng đầu lên, chậm rãi hỏi hắn, rất sợ mình nghe lầm.
Tiêu Dật Phong vuốt tóc nàng, thì thầm từng tiếng: “Đừng rời khỏi ta được không, ta thích nàng! Ta thật sự rất thích nàng . . . . .”
Nàng ngây ngốc rồi, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến Dật Phong thích nàng! Hắn thích nàng, thật sự thích nàng. . . . . . Đây không phải mơ, nàng chờ đợi câu nói này đã lâu lắm rồi, không nghĩ tới lúc này lại nghe được!
Trước mắt phủ một màn sương mù, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, nhưng lần này là nước mắt vui mừng.
Mặc kệ, nàng mặc kệ! Cái gì Bắc Thần Hoàng, cái gì Tê Thu quốc, cái gì thiên triều, nàng không muốn quản, mặc kệ tất cả, kiên trì của nàng đều tan rã hết rồi.
Cứ nói nàng ích kỷ đi, giờ phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617149/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.