Bắc Thần Hoàng biểu tình hờ hững, ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn, khạc ra hai chữ lạnh như băng ——
“Không sai!”
“Nhưng thuộc hạ vẫn không hiểu, ngài nếu nhất định phải có được Hạ Vân Hi vậy trực tiếp bắt nàng đi được rồi, cần gì phiền toái như vậy?” Thiếu niên nghĩ thật lâu cũng không giải đáp được thắc mắc.
Bắc Thần Hoàng liếc hắn một cái, sau đó thâm ý cười nhạt.
“Ngươi biết, bổn tọa làm việc thích nhất là gì không?”
“Cái gì?”
Cười lạnh, ánh mắt thâm thúy lóe tinh quang. “Một công đôi việc!”
Bỗng nhiên, ngoài cửa chẳng biết lúc nào có vài bóng người, vọt vào nhanh như chớp, đâm thẳng về phía Bắc Thần Hoàng, vừa nhanh vừa mạnh, muốn một kiếm giết chết hắn.
Bắc Thần Hoàng vẻ mặt không đổi, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, duỗi tay, không biết dùng cách gì lại tay không bắt được mấy thanh kiếm, lực mạnh đến nỗi khiến bọn sát thủ không giãy thoát được.
Đó là một đám người hắc y che mặt, lúc này đang sững sờ không thể tin, nam nhân trước mắt động cũng không động, chỉ một tay đã bắt được vũ khí của bọn hắn, tại sao?
Càng làm bọn họ vừa hoảng sợ vừa nghi ngờ là —— người đàn ông này tay không bắt kiếm như vậy mà không bị chút thương tích nào, như chỉ bắt trúng đồ vật bình thường mà không phải lưỡi kiếm sắc bén.
“Người nào phái các ngươi tới?” Bắc Thần Hoàng cúi đầu hỏi, giọng nói hờ hững không phập phồng chút nào.
Mấy người áo đen mím chặt môi, không có ý định trả lời.
Bắc Thần Hoàng nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617147/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.