Thanh Thanh lúc này điều hòa hơi thở, cũng nói theo: “Thái tử điện hạ, mấy ngày ngài không ở đây đã xảy ra đại sự, quốc sư Tê Thu quốc đột nhiên tới nước ta, muốn hoàng thượng thi hành cam kết, gả Hạ cô nương cho hắn, mà Hạ cô nương cũng đáp ứng!” Nàng cúi đầu, lại nói: “Chỉ là theo chúng ta thấy, nàng tám phần là muốn hoàn toàn quên ngài nên mới quyết định như vậy!”
“Đúng vậy!” Nguyễn Tâm Tâm vội vàng tiếp lời, có chút hơi giận quay đầu nói: “Xin thứ cho nô tỳ nhiều lời, Hoàng Thái Tử ngài thật là quá mức, Vân Hi là một cô nương tốt như vậy, yêu ngày sâu đậm như vậy, ngài lại nhiều lần làm tổn thương nàng, thậm chí ở trước mặt nàng cùng thập công chúa đó khanh khanh ta ta, Vân Hi mới có thể tuyệt vọng. . . . . .”
“Đừng nói ahhh… Chớ nói.” Thanh Thanh kéo tay nàng.
Nguyễn Tâm Tâm dừng miệng, nghi ngờ nhìn nàng. “Tại sao?” Nàng đã nói xong đâu?
“Người cũng đã đi rồi, còn nói cái gì nữa?”
“Cái gì? Đi?” Nguyễn Tâm Tâm ngạc nhiên quay đầu lại, quả nhiên đã không thấy bóng dáng của hắn. “Đi đâu rồi?”
Thanh Thanh chỉ chỉ phía sau, trong mắt viết đầy nghi ngờ. Họ thế nào cũng không dự liệu được Tiêu Dật Phong một khắc cũng không chờ nổi, chạy gấp vào Phượng Hoàn cung, chạy thẳng vào hậu viện.
Sau khi bước vào Liên Nguyệt các mà Hạ Vân Hi ở, hắn nhếch nhác dựa khuỷu tay vào cạnh cửa, vừa thở hổn hển vừa quét mắt bốn phía. Quả nhiên, trong ngoài một bóng người cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-rat-khi-phach-chi-cung-chieu-thai-tu-phi-buong-binh/1617146/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.