Chương trước
Chương sau
Vãn Đông sai một cung nữ nhị đẳng đi đến chỗ mà Nhị Hoàng tử chỉ, còn bọn họ đứng chờ tại chỗ.

Cung nữ nhị đẳng kia đi một lát đã quay lại, sau khi trở về nàng nói: "Lúc nô tỳ qua đã không thấy Đại Hoàng tử đâu nữa, nhưng nô tỳ có hỏi thử cung nhân đứng gác ở đó, đúng thật vừa rồi Đại Hoàng tử đã xuất hiện ở chỗ đấy."

Nhị Hoàng tử nghe vậy, nói: "Không thấy thì thôi, chúng ta quay về đi."

Vì thế, đoàn người lại tiếp tục về Vân Hoa Cung.

Vừa về tới Vân Hoa Cung, Nhị Hoàng tử liền chạy vào chính điện tìm Khương Mạn, vừa nhìn thấy Khương Mạn, Nhị Hoàng tử liền chạy lại trước mặt nàng, nhanh nhảu kể lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

"Nương, để Giác nhi kể cho người nghe..."

Cái miệng nhỏ của Nhị Hoàng tử nói không ngừng, chờ đến khi kể hết chuyện, Nhị Hoàng tử có hơi do dự, nhỏ giọng hỏi Khương Mạn: "Nương, tiểu bảo bảo của đại hoàng tỷ trông hơi xấu, phải làm thế nào bây giờ? Cả người hồng hồng, chẳng khác gì mấy con khỉ trong vườn Vạn Sinh cả, liệu đại hoàng tỷ có buồn không nhỉ?"

"Hahaha... hahahaha......." Lời của Nhị Hoàng tử làm Khương Mạn không nhịn được cười, cười đến mức bụng cũng hơi đau.

Nhị Hoàng tử thấy Khương Mạn cười không ngừng thì khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút nghi hoặc, "Nương cười gì thế?"

Khương Mạn xoa xoa khóe mắt rưng rưng vì cười, ngữ khí vẫn còn ý cười hỏi: "Giác nhi, con có nói lời này trước mặt đại hoàng tỷ không đấy?" Nếu Nhị Hoàng tử nói câu này mà Đại Công chúa không đuổi nhóc ra khỏi phủ thì chỉ có thể nói là Đại Công chúa quá yêu thương đệ đệ này rồi.

Nhị Hoàng tử lắc đầu, nói: "Tiểu bảo bảo xấu như vậy, Giác nhi còn chê trước mặt đại hoàng tỷ thì chẳng phải đại hoàng tỷ sẽ buồn hơn sao?"

Khương Mạn nghe vậy lại bật cười, nhưng lúc này vì sợ sẽ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng nên nàng cũng không dám cười quá lớn.

Cười một lát rồi Khương Mạn mới nói: "Giác nhi yên tâm đi, đại hoàng tỷ của con sẽ không buồn đâu. Còn đừng thấy bây giờ tiểu bảo bảo xấu, chờ một thời gian nữa lớn lên sẽ trắng trẻo xinh đẹp ngay thôi." Đại Công chúa lớn lên xinh đẹp, phò mã trông cũng tuấn tú, con của hai người họ không thể nào xấu được.

Nhị Hoàng tử nửa tin nửa ngờ, "Thật vậy sao? Thật sự là càng lớn càng đẹp sao?"

"Đương nhiên." Khương Mạn vì muốn Nhị Hoàng tử tin mình, còn lấy cả ví dụ: "Lúc con mới sinh ra cả người cũng đỏ hồng rồi nhăn nhúm chẳng khác gì con khỉ cả, lúc ấy ta còn nghĩ, toang rồi, sao lại sinh ra một đứa trẻ xấu như vậy chứ, nhưng mấy ngày sau con càng lớn càng dễ nhìn hơn, cuối cùng thì thành như bây giờ. Con thấy bây giờ mình vẫn còn xấu sao?"

Nhị Hoàng tử bị ví dụ của Khương Mạn đả kích không nhẹ, "Giác nhi cũng xấu như vậy sao?"

Khương Mạn gật đầu, "Đúng vậy, tất cả trẻ con khi mới sinh ra đều vậy cả, lúc mới chào đời thì có hơi xấu, nhưng càng lớn sẽ càng đẹp ra." 

"Vâng." Tuy Nhị Hoàng tử cảm thấy chuyện trước đây mình cũng xấu như vậy có chút khó chấp nhận, nhưng biết được sau này tiểu bảo bảo của đại hoàng tỷ sẽ đẹp hơn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trước đó hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu về sau tiểu bảo bảo của đại hoàng tỷ bị bắt nạt vì trông không đẹp thì hắn sẽ đứng ra bảo vệ tiểu bảo bảo, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.

Buổi tối, sau khi Vĩnh An đế đến Vân Hoa Cung, Khương Mạn kể lại những lời sáng nay Nhị Hoàng tử nói cho Vĩnh An đế nghe, Vĩnh An đế cũng bị chọc cười ha hả.

Sau khi cười xong, Vĩnh An đế nói: "Thằng nhóc này cũng là người trọng tình trọng nghĩa, còn nhỏ tuổi đã biết tri ân báo đáp, Đại Công chúa đối xử tốt với nó, nó cũng sẽ quan tâm đến Đại Công chúa, còn lo lắng nàng sẽ buồn, rồi nghĩ cách bảo vệ đứa nhỏ của Đại Công chúa nữa."

Sau khi nói xong, Vĩnh An đế kéo Khương Mạn vào lòng, ôn nhu nói: "Ái phi sinh cho trẫm một đứa con thật ngoan." Khương Mạn nghe vậy, giọng hờn dỗi: "Đứa nhỏ này một mình thần thiếp cũng không sinh được, nói có công thì Hoàng thượng cũng có nửa phần công lao."

Vĩnh An đế cắn nhẹ vành tai của Khương Mạn, thấp giọng trêu đùa: "Trẫm chỉ có một nửa công lao thôi sao? Có phải ái phi cảm thấy sức lực của trẫm vẫn chưa đủ? Nếu là vậy thì đợi ái phi sinh xong, trẫm nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa, nàng thấy thế nào?"

Khương Mạn đỏ mặt chôn đầu vào ngực Vĩnh An đế giả chết.

Vĩnh An đế lại không buông tha nàng, tiếp tục dùng giọng nói vô cùng dễ nghe ấy thì thầm bên tai Khương Mạn: "Sao ái phi lại không trả lời trẫm? Có phải ái phi cảm thấy trước đây trẫm chưa đủ cố gắng, muốn trẫm càng thêm nỗ lực không?"

Khương Mạn không thể nào giả chết nữa, nhỏ giọng thì thầm: "Như vậy được rồi, người không cần cố gắng thêm đâu."

Nếu Vĩnh An đế còn ra sức hơn nữa, vậy về sau mỗi lần nàng hầu ngủ xong, sợ là hôm sau cũng đứng không vững.

Đến tận lúc đi ngủ, sắc đỏ trên mặt Khương Mạn vẫn chưa tiêu tán đi.

Buổi sáng hôm sau, lúc Khương Mạn tỉnh lại Vĩnh An đế đã vào triều, nàng dùng bữa sáng cùng Nhị Hoàng tử, sau đó lại tranh thủ đến Từ Ninh Cung.

Trước đó Đại Công chúa sinh con, ngay sau đó lại là lễ tắm ba ngày của đứa nhỏ, Khương Mạn đã kéo dài chuyện xin thái hậu triệu Ôn Vũ Vi vào cung gặp mặt lần nữa tới tận hôm nay.

Kỳ thật chỉ có ý chỉ của Vĩnh An đế thì Khương Mạn cũng không nhất thiết phải làm phiền thái hậu, bản thân nàng có thể tự mời Ôn Vũ Vi tiến cung, nhưng Khương Mạn lại không muốn rêu rao, chỉ có thể tiếp tục làm phiền thái hậu.

Buổi sáng Khương Mạn đến Từ Ninh Cung, buổi chiều Ôn Vũ Vi tiến cung.

Lần này, thái hậu rất nể mặt Khương Mạn mà hỏi Ôn Vũ Vi mấy câu, lại thưởng cho Ôn Vũ Vi một bộ trang sức, sau đó mới để Khương Mạn và Ôn Vũ Vi nói chuyện.

Lần này hai người không ra vườn mà ngồi ngay trong chính điện nói chuyện, chỉ là thái hậu đã lấy cớ thân thể không khỏe rồi trở về tẩm điện.

Thái hậu vừa rời đi, Ôn Vũ Vi lập tức nói lời cảm tạ với Khương Mạn: "Vũ Vi cảm tạ nương nương, nếu không nhờ nương nương phái Vân thái y đến xem bệnh cho tổ mẫu của thần nữ, chỉ sợ tổ mẫu và ta mãi mãi không rõ chuyện gì xảy ra."

Vân thái y kê đơn thuốc cho Võ An Hầu lão phu nhân, lão phu nhân uống một thời gian, bây giờ độc trong người đã được giải hết. Mặc dù không thể khỏe được như lúc trước, nhưng dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với lúc có độc trong người, đáng tiếc chỉ còn một năm nữa.

Khương Mạn nhìn vẻ mặt mất mát của Ôn Vũ Vi, nói: "Giúp được thì tốt." Sau đó liền đổi đề tài: "Ôn tiểu thư thứ cho ta mạo muội, ta cũng có vấn đề muốn hỏi Ôn tiểu thư."

Ôn Vũ Vi cười nói: "Nương nương xin cứ hỏi, Vũ Vi biết được gì nhất định sẽ nói hết, không có nửa lời giả dối."

Khương Mạn gật đầu, trực tiếp hỏi: "Ôn tiểu thư đã có ý trung nhân chưa?"

Nghe được câu hỏi này của Khương Mạn, trong đầu Ôn Vũ Vi bỗng hiện lên khuôn mặt của Khương Lãng, nhưng nàng lại tự thầm phỉ nhổ bản thân, suy nghĩ một lát mới nhẹ nhàng đáp lời Khương Mạn: "Hồi bẩm nương nương, từ xưa chuyện hôn sự đều là nghe lệnh cha mẹ, lời người mai mối, Vũ Vi là người biết lễ nghĩa, cho nên cũng không có ý trung nhân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.