Chương trước
Chương sau
Khương Mạn nói chính xác những gì Vĩnh An đế nghĩ, cũng là mong muốn của hắn với đứa nhỏ kia.

Lúc thánh chỉ ban tên của Vĩnh An đế được đưa đến phủ Đại Công chúa, phò mã Tằng Hoài đang ngồi bên giường nói chuyện với Đại Công chúa, Đại Công chúa dựa lưng vào tường, trong tay đang cầm thánh chỉ ban tên của Vĩnh An đế, trầm mặc hồi lâu mới bỏ nét mặt buồn rầu trên khuôn mặt xuống, nói: "Thì ra trong lòng phụ hoàng vẫn còn thương ta."

Đại Công chúa là trưởng nữ của Vĩnh An đế, cũng là đứa con đầu lòng của hắn, đương nhiên rất được Vĩnh An đế yêu thương coi trọng. Nhưng từ khi Đại Công chúa cầu tình cho Chu Hoàng hậu vài lần, Chu Hoàng hậu lại tính kế Vĩnh An đế thì Đại Công chúa bắt đầu cảm thấy Vĩnh An đế không còn tốt với nàng như trước nữa.

Nhưng bây giờ nàng đã hiểu ra, tất cả đều do nàng suy nghĩ nhiều, Hoàng thượng vẫn rất yêu thương nàng, bằng không cũng sẽ không ban tên cho đứa nhỏ ngay khi nó vừa chào đời.

Tằng Hoài kéo tay Đại Công chúa, cười nói: "Nàng tốt như vậy, lại là con gái của Hoàng thượng, sao Hoàng thượng có thể không thương nàng chứ?"

Tằng Hoài vẫn luôn biết Đại Công chúa có khúc mắc trong lòng, hắn cũng đã khuyên rất nhiều lần nhưng ngoài mặt Đại Công chúa gật đầu lắng nghe, kỳ thật nàng vẫn không cởi bỏ được khúc mắc ấy, không ngờ bây giờ lại tự mình nghĩ thông suốt.

Đại Công chúa cười tươi như hoa, nói: "Cũng chỉ có chàng thấy ta tốt thôi."

"Sao có thể chứ?" Tằng Hoài ôn hòa cười nói: "Cho dù là thái hậu nương nương hay là Hoàng thượng, thậm chí cả Nhị Hoàng tử đều cảm thấy nàng tốt."

"Đó là bởi vì bọn họ đều là người thân của ta." Đại Công chúa biết rõ tính cách của nàng cũng không tốt như người ta nói, đa phần mọi người đều cảm thấy nàng cứng nhắc lại dễ xúc động, chẳng có chút khí chất nào của quý nữ hoàng gia cả.

"Cũng đúng." Tằng Hoài gật đầu, "Bởi vì bọn ta đều yêu nàng, cho nên mới đều cảm thấy nàng tốt. Nhưng trừ những người yêu nàng, nàng cần gì phải để ý ánh nhìn của những người không quan tâm đến nàng chứ, đúng không?"

Đại Công chúa nghe vậy thì giật mình, sau đó nở một nụ cười, "Đúng, lời chàng nói đúng lắm, ta cần gì phải để ý sắc mặt của những người chỉ biết ghen tị với ta chứ."

Tin tức Vĩnh An đế ban tên cho con của Đại Công chúa vừa truyền ra, cho dù là các nhà huân quý hay những phi tần trong cung đều muốn tới tham dự lễ tắm ba ngày ở phủ Đại Công chúa hơn vài phần.

Khương Mạn không đến tham dự lễ tắm ba ngày của con trai Đại Công chúa được, nhưng nàng vẫn phái Vãn Đông thay nàng tham dự lễ tắm ba ngày, hơn nữa còn dẫn theo Nhị Hoàng tử.

Đương nhiên chuyện Nhị Hoàng tử tham gia lễ tắm ba ngày của phủ Đại Công chúa không chỉ là mong muốn của Khương Mạn mà cũng là ý định của Vĩnh An đế.

Từ lúc Nhị Hoàng tử biết Đại Công chúa sinh em bé thì cứ nhắc đi nhắc lại muốn đi thăm em bé và đại tỷ, sau khi Khương Mạn nói lại chuyện này với Vĩnh An đế, hắn cũng rất vui vẻ đồng ý cho Nhị Hoàng tử đến phủ Đại Công chúa tham dự lễ tắm ba ngày.

Nhưng Vĩnh An đế cũng không thể cứ để Nhị Hoàng tử đi như vậy, hắn còn phải sắp xếp không ít người đi theo bảo vệ, ngoài mặt thì có Liêu Thù cùng thị vệ, bên trong còn sắp xếp cả ám vệ.

Lúc Nhị Hoàng tử đến phủ Đại Công chúa thì lễ tắm ba ngày vẫn chưa bắt đầu, phò mã Tằng Hoài cùng người của Tằng gia khi biết Nhị Hoàng tử đến thì đều tiến ra nghênh đón.

Sau khi Nhị Hoàng tử cho mọi người miễn lễ thì hỏi Tằng Hoài: "Đại tỷ phu, đại hoàng tỷ và tiểu bảo bảo đâu rồi? Sao lại không thấy bọn họ ở đây chứ?"

Tằng Hoài biết quan hệ của Đại Công chúa và Nhị Hoàng tử không tồi, nghe một tiếng đại tỷ phu này cũng không kinh sợ mà cười nói: "Đại Công chúa vẫn đang trong tháng ở cữ, không thể ra khỏi phòng, bây giờ đang ở trong phòng chờ Nhị Hoàng tử rồi, tiểu bảo bảo cũng đang ở cùng với Đại Công chúa."

Nhị Hoàng tử gật gật đầu, giọng nói non nớt đáp: "Vậy để ta đi thăm đại hoàng tỷ và tiểu bảo bảo đi."

"Để thần dẫn đường cho người qua đó." Tằng Hoài nói.

Đại Công chúa thấy Nhị Hoàng tử đi vào thì đôi mắt sáng bừng, vẫy vẫy tay với Nhị Hoàng tử, nói: "Lại đây, lâu rồi không gặp, để tỷ tỷ nhìn kỹ một lần xem nào."

Nhị Hoàng tử chạy chậm đến trước giường Đại Công chúa, đưa mặt về phía Đại Công chúa, nói: "Đại hoàng tỷ, tỷ xem đi."

Đại Công chúa nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt mềm mịn của Nhị Hoàng tử, sau đó nói: "Hình như đệ gầy đi đúng không?"

Nhị Hoàng tử lắc lắc đầu, nói rất chắc chắn: "Giác nhi không gầy,  Giác nhi chỉ lớn hơn một chút thôi. Di mẫu nói Giác nhi càng lớn thì trên mặt càng ít thịt, sau này sẽ đẹp như Nặc ca ca."

Đại Công chúa nghe xong không khỏi buồn cười, hỏi Nhị Hoàng tử: "Nặc ca ca của đệ lớn lên trông đẹp lắm sao?"

Nhị Hoàng tử gật đầu, "Rất đẹp luôn."

Đại Công chúa nghe vậy thì đùa: "Vậy hoàng đệ cảm thấy đại hoàng tỷ đẹp hay là Nặc ca ca của đệ đẹp?"

Nhị Hoàng tử suy nghĩ một hồi, nói: "Đều đẹp."

Đại Công chúa cười lắc đầu, "Đệ đúng thật là biết cách không đắc tội ai cả."

Hai người đang mải nói chuyện, tiểu Sâm Khang nằm trên giường dường như không muốn để yên, bắt đầu khóc oa oa nhắc nhở bọn họ không được bỏ quên nhóc.

Vú nuôi của đứa nhỏ vội chạy lại muốn dỗ đứa bé, nhưng Đại Công chúa lại phất tay, bảo vú nuôi không cần lo, rồi tự nàng bế đứa nhỏ lên dỗ nó. Nhị Hoàng tử ngửa đầu nhìn đứa nhỏ đang khóc không ngừng trong lòng Đại Công chúa thì không khỏi chau mày.

Chờ đến khi Đại Công chúa dỗ đứa bé xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Hoàng tử đã nhăn thành một nhúm, Đại Công chúa cười hỏi: "Làm sao mà mặt nhăn thành thế kia rồi?"

Ông cụ non Nhị Hoàng tử thở dài một hơi, lắc đầu: "Trẻ nhỏ thật đáng sợ."

Nhìn một đứa bé bày ra biểu cảm và lời cảm thán như vậy, Đại Công chúa buồn cười không chịu nổi, "Nói như thể đệ không phải là trẻ nhỏ ấy."

Nhị Hoàng tử lắc đầu nói: "Ta là trẻ lớn rồi."

Đại Công chúa rất muốn nói: một đứa nhỏ còn chưa đầy ba tuổi thì lớn đến đâu chứ? Nhưng nhìn bộ dáng chân thành của Nhị Hoàng tử, nàng vẫn gật đầu nghe theo, "Đúng, Nhị Hoàng tử của chúng ta là trẻ lớn rồi."

Nhị Hoàng tử ngồi trong phòng của Đại Công chúa một lát thì lễ tắm ba ngày bắt đầu, Nhị Hoàng tử cũng được mời đi ra phía trước xem lễ. Tuy nhóc vẫn còn nhỏ, nhưng lại có thân phận tôn quý, cũng không ai dám cản trở gì.

Nhị Hoàng tử ở phủ Đại Công chúa đến khi lễ tắm ba ngày kết thúc thì ngoan ngoãn theo đám Vãn Đông, Liêu Thù hồi cung.

Sau khi hồi cung, trước tiên Nhị Hoàng tử đi thỉnh an Vĩnh An đế, sau đó mới cùng Vãn Đông quay về Vân Hoa Cung.

Ra khỏi Càn Ninh Cung, đoàn người của Nhị Hoàng tử đi chưa được bao xa, Nhị Hoàng tử đột nhiên dừng bước chân.

Vãn Đông có chút nghi hoặc nhìn theo Nhị Hoàng tử, khó hiểu hỏi: "Nhị Hoàng tử, có chuyện gì sao? Có cần nô tỳ bế người không?"

Nhị Hoàng tử lắc đầu, bàn tay nhỏ bé chỉ vào một góc đình gỗ xa xa, nói: "Đại hoàng huynh vừa mới trốn ở chỗ đó."

Nói xong, Nhị Hoàng tử khó hiểu hỏi Vãn Đông: "Đại hoàng huynh trốn ở đó làm gì chứ?"

Vãn Đông nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ nói: "Cái này nô tỳ cũng không rõ, hay là để nô tỳ cho người tới đó xem thử thế nào?"

"Ừ." Nhị Hoàng tử gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.