Bây giờ còn không rõ mục đích vì sao người của Đông Lê quốc lại tới kinh, cả Thành vương cũng đang rục rịch chuẩn bị hành động, chuyện cần hắn xử lý không ít nên thời gian này bận tới mức chân không chạm đất.
"Nghe nói ái phi ngã bệnh?" Tuy Vĩnh An đế nhìn Khương Mạn chẳng có tí dáng vẻ nào của một bệnh nhân, nhưng vẫn quan tâm lo lắng hỏi một câu: "Trong kinh nóng quá sao?"
Trong lòng Khương Mạn đã tỏ, nàng ngượng ngùng đỏ mặt lắc đầu. Nàng không nghĩ tới bởi vì mình lười ứng phó với đám phi tần kia mới giả bệnh mà Vĩnh An đế lại nghĩ là thật, gạt bỏ chính sự trong tay mà đến Vân Hoa Cung thăm nàng.
"Thần thiếp không sao." Khương Mạn đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích: "Dạo này có nhiều người đến Vân Hoa Cung khiến thần thiếp phải tiếp khách đến mệt mỏi, nên mới giả bệnh để đóng cửa từ chối đón khách, đã khiến Hoàng thượng phải lo lắng rồi."
Vĩnh An đế nghe vậy cau mày, nói: "Không sao thì tốt. Nếu ái phi không muốn bị quấy rầy thì cứ từ chối thẳng là được rồi, sao lại tự mình trù mình bị bệnh thế chứ?"
"Không phải vậy đâu, chỉ là lấy cớ mà thôi." Khương Mạn nhỏ giọng giải thích.
Vĩnh An đế lườm Khương Mạn một cái, Khương Mạn vội hứa: "Lần sau thần thiếp nhất định sẽ không lấy bệnh làm cớ nữa."
Lúc này đôi mày của Vĩnh An đế mới giãn ra.
Vĩnh An đế bận rộn nhiều việc, ở Vân Hoa Cung một lát lại quay về Càn Ninh Cung ngay, nhưng dù vậy cũng đủ làm các phi tần khác đỏ mắt ghen tị với Khương Mạn.
"Bây giờ Khương Chiêu viện cũng thịnh sủng quá cơ, Hoàng thượng bận đến thế rồi mà nghe tin nàng ta đổ bệnh vẫn dành chút thời gian đi thăm. Thịnh sủng đến mức này, hình như đây là người đầu tiên kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ đúng không?" trong Ung Hòa Cung, Liên Hương nói.
Liên Xảo gật đầu nói: "Đúng vậy, năm đó lúc Giang Quý phi mới vào cung cũng được sủng ái một thời gian, nhưng so với Khương Chiêu viện bây giờ độc sủng lục cung thì chẳng tính là gì cả. Cũng không biết Giang Quý phi nhìn Khương Chiêu viện thịnh sủng thế này, trong lòng cảm thấy thế nào nhỉ?"
Cao Hiền phi nghe vậy cười nói: "Còn có thể cảm thấy như nào nữa, đương nhiên là ghen tị muốn điên lên rồi. Từ khi sinh ra Giang Ánh Tuyết vẫn luôn kiêu ngạo, là con gái của phủ Anh Quốc công, cha anh đều là tướng quân dũng mãnh thiện chiến, tiến cung chưa được bao lâu đã được phong Quý phi. Nàng ta vẫn luôn cảm thấy vị trí Hoàng hậu chỉ cách mình vài bước chân nữa, ai mà ngờ được nàng khó khăn lắm mới lật đổ được Chu Hoàng hậu nhưng Hoàng thượng trước sau vẫn không có ý tứ lập nàng làm hậu."
"Lại nhìn Khương Chiêu viện, nàng ta sinh được Nhị Hoàng tử cho Hoàng thượng, vốn đã có thể ngồi lên bảo tọa Hoàng hậu, bây giờ Vĩnh An đế còn sủng ái nàng đến vậy, Giang Ánh Tuyết sao có thể không ghen tị chứ?"
"Ghen tị phát điên cũng hay đó." Liên Hương và Liên Xảo đều cười, chỉ có ghen tị phát điên mới đánh mất lý trí, mà Giang Quý phi hành động hồ đồ thì bọn họ mới có cơ hội. Đến lúc đó đừng nói là áp chế Giang Quý phi, kể cả muốn lật đổ nàng ta cũng không phải là không thể.
Cao Hiền phi lại không lạc quan như hai người bọn họ, nàng lắc đầu, nói: "Nào có đơn giản như thế, phủ Anh Quốc công không đổ thì Giang Quý phi vẫn sẽ là Giang Quý phi thôi." Hoàng thượng vẫn cần cha con Anh Quốc công bảo vệ biên cương thay hắn.
Như lời Cao Hiền phi nói, Giang Quý phi vốn đang đấu mưu đấu trí với Cao Hiền phi đến nảy lửa, nhưng sau khi nghe được tin tức ở hành cung, lại thấy Vĩnh An đế rất coi trọng Khương Mạn, trong lòng ngập tràn cảm giác nguy cơ.
Trước tiên nàng ta viết thư về cho Anh Quốc công.
Ngay hôm đó Anh Quốc công đã hồi đáp, dặn nàng không nên nóng vội, nói nhiều nhất là ba tháng, ông nhất định sẽ đưa nàng lên vị trí Hoàng hậu.
Giang Quý phi nghe được lời này mới an lòng, nhưng vẫn khó chịu với Khương Mạn như trước. Nhớ đến Quế Nhuế mà lúc trước mình đã đưa vào Vân Hoa Cung, Giang Quý phi nổi lên suy nghĩ muốn Khương Mạn hoàn toàn biến mất khỏi hậu cung này.
Trước đó Vĩnh An đế đã biết sau lưng Quế Nhuế là Giang Quý phi và một người nữa chưa biết là ai, đương nhiên không thể không sắp xếp người theo dõi, cho nên người của Giang Quý phi tiếp xúc với Quế Nhuế hắn đều biết, nhưng hắn cũng không làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.
Cũng giống Liêu Thù, Tề Đại Trung đã tra xét lâu như vậy cũng không tìm ra người còn lại đứng sau Quế Nhuế, nếu không phải Vĩnh An đế là bậc cửu ngũ chí tôn, Tề Đại Trung chỉ muốn trực tiếp nói rằng: có lẽ là người suy nghĩ quá nhiều rồi, căn bản người đó không hề tồn tại.
Tề Đại Trung đã tra không ra, Vĩnh An đế chỉ có thể quan sát xem lần này Giang Quý phi giao nhiệm vụ gì cho Quế Nhuế, còn đợi xem nàng ta có chủ động liên hệ với chủ tử giấu mặt kia không.
Ám vệ quan sát Quế Nhuế hai ngày, phát hiện Quế Nhuế không những không liên hệ với bất kỳ ai, ngay cả nhiệm vụ Giang Quý phi giao dường như nàng ta cũng không để trong lòng, mỗi ngày vẫn hành động rất bình thường. Ngay lúc ám vệ đang nghi ngờ liệu có phải Quế Nhuế thấy Khương Mạn được sủng ái, chuẩn bị phản bội Giang Quý phi và chủ tử khác của nàng ta để theo Khương Mạn không, thì nàng ta rốt cuộc cũng có động thái. Lúc Quế Nhuế đến Ngự Hoa Viên hái hoa có tiếp xúc với một tiểu thái giám chăm hoa cỏ ở đây.
Thời gian tiếp xúc giữa Quế Nhuế và tiểu thái giám kia rất ngắn, cũng chỉ thấy bọn họ nói hai câu. Quế Nhuế đưa chiếc giỏ trong tay cho tiểu thái giám, bảo tiểu thái giám giúp mình chọn mấy bông hoa đẹp để nàng mang về Vân Hoa Cung cắm một bình hoa trang trí.
Tiểu thái giám nhận giỏ, hái những bông hoa đẹp nhất trong Ngự Hoa Viên xong liền trả giỏ lại cho Quế Nhuế, Quế Nhuế nhận giỏ xong liền rời đi.
Vì đã sớm biết Quế Nhuế có vấn đề, ám vệ dựa trên nguyên tắc không buông tha bất kỳ manh mối nào nên sau khi Quế Nhuế rời đi liền phái một người quan sát tiểu thái giám chăm hoa cỏ.
Ngày hôm sau tiểu thái giám kia liền chọn một ít hoa gửi đến Trường Xuân Cung, Ung Hòa Cung, Nhân Khánh Cung, Dục Tú Cung và Ngọc Dương Cung, cả Trần Ngự nữ ở Vũ Hà Uyển hắn cũng gửi đi một ít.
Tuy điều này làm ám vệ bị chi phối sự chú ý, cũng làm ám vệ khó có thể xác định người mà hắn muốn liên hệ rốt cuộc là ai, nhưng đồng thời cũng khẳng định rằng tiểu thái giám này nhất định có vấn đề. Vì vậy, bọn họ càng quan sát tiểu thái giám này kỹ hơn.
Ngày tiếp theo sau khi tiểu thái giám tặng hoa cho các cung, cung nữ của Trường Xuân Cung, Nhân Khánh Cung và Ngọc Dương Cung đều tới Ngự Hoa Viên hái thêm hoa, cũng nói một hai câu với tiểu thái giám này.
Sau đó, đến ngày thứ ba, Quế Nhuế lại tới Ngự Hoa Viên lần nữa để hái hoa, nói vài câu với tiểu thái giám.
Sau khi trở về từ Ngự Hoa Viên, ám vệ phát hiện Quế Nhuế muốn động thủ.
Ám vệ vốn phải quan sát Quế Nhuế, vừa phải tìm manh mối vừa phải bảo vệ Khương Mạn và Nhị Hoàng tử, cho nên sau khi phát hiện Quế Nhuế định động thủ, nhóm ám vệ liền chuẩn bị trực tiếp diệt trừ Quế Nhuế.
Nhưng không ngờ bọn họ còn chưa kịp ra tay, Vãn Đông đã dẫn người đến bắt Quế Nhuế, còn tìm ra được cả tang vật.
Trước đó Vãn Đông nói với Khương Mạn nàng cảm thấy Quế Nhuế không ổn lắm, Khương Mạn liền bản Vãn Đông bình thường để ý Quế Nhuế hơn, không cần bởi vì Quế Nhuế không có động tĩnh gì liền dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
Vãn Đông nghe lời của Khương Mạn, sau đó vẫn luôn đặc biệt chú ý quan sát nhất cử nhất động của Quế Nhuế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]