Chương trước
Chương sau
Sau khi gặp Đại Hoàng tử, đại tẩu của Quý Chiêu dung dễ nói chuyện hơn rất nhiều, Ngọc Châu vừa dứt lời nàng ta đã đồng ý.

Dọc đường theo Ngọc Châu về U Phong Các, đôi mắt của nàng ta không dời khỏi Đại Hoàng tử phút nào.

Chờ đến khi bọn họ rời đi, cung nữ đang trốn sau cổng U Phương Quán lập tức chạy tới chỗ Trần Ngự nữ bẩm báo: "Chủ tử, bọn họ đã đi rồi. Nô tỳ đứng xa nên không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng cung nữ Ngọc Châu của Quý Chiêu dung vừa bế Đại Hoàng tử đến là tẩu tử Quý gia đã lập tức đi theo Ngọc Châu rồi."

Nói xong, cung nữ này lại ngẫm nghĩ một hồi, tiếp lời: "Chủ tử, nô tỳ cứ thấy chuyện này kỳ quái sao ấy. Sao tự dưng tẩu tử Quý gia lại tới hành cung làm gì? Hơn nữa không biết có phải do nô tỳ nghĩ nhiều không, nô tỳ quan sát thấy ngoại hình của tẩu tử nhà này và Đại Hoàng tử có vài điểm rất giống nhau."

Trần Ngự nữ nghe vậy hoảng hồn, "Lời này không nói bừa được đâu."

Cung nữ đáp: "Nô tỳ đã biết."

Tuy rằng Trần Ngự nữ cảnh cáo cung nữ không được nói bậy, nhưng những lời đó quả thật vẫn khiến nàng dấy lên chút nghi ngờ. Trước kia nàng đã cảm thấy cách Quý Chiêu dung đối xử với Đại Hoàng tử không dịu dàng săn sóc như Khương Chiêu viện đối xử với Nhị Hoàng tử, không giống cách người mẹ đối xử với con ruột của mình. Nếu nói Đại Hoàng tử không phải con ruột của Quý Chiêu dung, vậy thái độ của Quý Chiêu dung liền có thể lý giải.

Chỉ là.... Có thể sao?

Suy nghĩ này quá lớn mật, Trần Ngự nữ vừa cảm thấy không có khả năng, trong lòng lại nhịn không được mà nghi ngờ.

Đại tẩu của Quý Chiêu dung vừa được dẫn đến U Phong Các chưa được bao lâu, Vĩnh An đế cũng tới U Phong Các.

Quý Chiêu dung nghe thấy Vĩnh An đế đến, cuống quít hỏi Ngọc Châu: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Sao tự dưng Hoàng thượng lại tới đây? Có phải hắn biết cái gì rồi không, nên mới đến đây vào giờ này? Nếu để Hoàng thượng thấy đại tẩu ở đây thì phải giải thích sao bây giờ? Hay là tìm chỗ nào đấy để đại tẩu trốn đi đã?"

Ngọc Châu nhìn vẻ mặt hoang mang rối loạn của Quý Chiêu dung, nhỏ giọng kêu: "Nương nương, người bình tĩnh một chút. Mấy ngày nay Hoàng thượng đều đến đây thăm Đại Hoàng tử, đến vào lúc này có lẽ là trùng hợp mà thôi."

"Cứ cho chỉ là trùng hợp đi, vậy còn nàng ta thì sao?" Quý Chiêu dung chỉ tay vào đại tẩu của nàng, nói: "Còn nàng ta thì tính sao đây? Ta nên giải thích thế nào với Hoàng thượng bây giờ?"

Ngọc Châu nhíu mày suy xét, nói: "Bây giờ trốn thì không kịp nữa rồi, hơn nữa cũng không có chỗ nào mà trốn, chỉ có thể giải thích rằng lão gia ở nhà nghe tin Đại Hoàng tử rơi xuống nước nên lo lắng bồn chồn không yên, nhưng bản thân lại không tiện đến đây nên mới bảo đại thái thái tới đây thăm Đại Hoàng tử."

"Cứ cho là Hoàng thượng tin đi, nhưng nàng ta vào đây bằng cách nào thì..."Quý Chiêu dung còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng hô của thái giám canh cửa, Vĩnh An đế đã đến rồi.

Quý Chiêu dung vội ngậm miệng lại, chỉ là trên mặt vẫn sót lại biểu cảm kinh hoảng.

Sau khi tiến vào, Vĩnh An đế nhìn Quý Chiêu dung một cái, hỏi: "Quý Chiêu dung thế này là bị làm sao đây? Sao sắc mặt khó coi thế? Trẫm đến đây làm nàng sợ à?"

Trong lòng Quý Chiêu dung hoảng loạn, gượng cười nói: "Không có, Hoàng thượng cứ thích nói đùa, thần thiếp không có."

"Không có sao?" Vĩnh Vĩnh An đế cười như không cười nhìn đại tẩu của Quý Chiêu dung còn đang quỳ trên mặt đất, nói: "Trẫm còn tưởng bị trẫm bắt gặp tẩu tử nhà mình tự ý xông vào hành cung nàng sẽ rất sợ, không ngờ lá gan của Chiêu dung cũng lớn, đối diện với trẫm mà vẫn bình tĩnh như vậy."

Quý Chiêu dung nghe vậy, ấp úng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp... thần thiếp....."

Ngọc Châu muốn mở miệng, nhưng biết lúc này mình không thể xem vào, chỉ có thể đứng một bên lo lắng suông.

Đại tẩu của Quý Chiêu dung nhìn thoáng qua Quý Chiêu dung, mở miệng nói: "Hoàng thượng thứ tội, Chiêu dung nương nương quả thực thấy Hoàng thượng tới đây đã bị dọa sợ. Trước khi ngài tới Chiêu dung nương nương đã dạy dỗ thần phụ, nói thần phụ cho dù có nóng vội cũng không nên tự chủ trương vào hành cung, nếu bị hiểu lầm là thích khách thì không chỉ khó bảo toàn tính mạng của bản thân mà còn liên lụy đến người nhà."

"Sau khi răn dạy thần phụ, Chiêu dung nương nương vừa nói đưa thần phụ đến chỗ Hoàng thượng nhận lỗi, tranh thủ khi chưa xảy ra hậu quả gì tạ tội rồi rời đi. Không ngờ còn chưa kịp đi thì Hoàng thượng đã tới, Chiêu dung nương nương sợ ngài coi thần phụ thành thích khách, coi nàng thành người dung túng cho thích khách nên đương nhiên là bị dọa."

Vĩnh An đế liếc mắt nhìn đại tẩu của Quý Chiêu dung, nói: "Sao trẫm thấy ngươi có vẻ bình tĩnh quá nhỉ? Cảm thấy mình đột nhập vào hành cung sẽ không bị phạt sao?"

Đại tẩu của Quý Chiêu dung cúi đầu nói: "Thần phụ sợ hãi, thần phụ không dám có suy nghĩ này. Đều do thần phụ lo lắng cho Đại Hoàng tử mà không nghe lời khuyên của người nhà, nhất thời hồ đồ mới trà trộn vào hành cung, nếu Hoàng thượng muốn phạt thần phụ sẽ không oán thán gì cả."

Vĩnh An đế gật đầu một cái, nói: "Nếu đã vậy, trẫm phạt ngươi 30 đại bản."

Nói xong, Vĩnh An đế lại nhìn Triệu Toàn Phúc, "Cho người hành hình ngay tại U Phong Các này, để tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến."

Đại tẩu của Quý Chiêu dung bình tĩnh đáp: "Thần phụ lãnh phạt."

Vĩnh An đế phân phó Triệu Toàn Phúc: "Ngươi ở đây quan sát thật kỹ, không được lưu tình." Sau đó liền quay đầu rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, Vĩnh An đế lại nói với Quý Chiêu dung: "Lần này trẫm chỉ phạt đại tẩu của nàng, nếu sau này nàng chỗ của nàng còn xảy ra chuyện gì nữa thì đừng trách trẫm không nể tình Đại Hoàng tử mà nương tay."

"Vâng, Hoàng thượng." Quý Chiêu dung tiễn Vĩnh An đế đi xong liền thở phào nhẹ nhõm vì sống sót qua đại nạn, vẫn may, vẫn may, Hoàng thượng chỉ phạt đánh đại tẩu, không hỏi tội nàng, cũng không nghi ngờ gì.

Quý Chiêu dung cũng không lo lắng cho đại tẩu của mình, còn nghĩ Vĩnh An đế phạt vẫn hơi nhẹ. Dám trà trộn vào hành cung, đúng ra phải phạt nàng ta 50 đại bản mới đúng.

Nhưng chờ đến lúc thật sự hành hình mới biết Vĩnh An đế phạt 30 đại bản không hề nhẹ chút nào. Bởi Vĩnh An đế nói phải để tất cả mọi người ở U Phong Các đều chứng kiến cảnh hành hình này nên Quý Chiêu dung cũng chỉ có thể xem đại tẩu mình bị đánh.

Đây vẫn là lần đầu tiên Quý Chiêu dung tận mắt chứng kiến người bị phạt đại bản, cây bản kia đập vào da thịt phát ra tiếng "bạch bạch bạch", mới đánh vài cái mà quần áo của đại tẩu nàng ta đã nhuốm màu đỏ của máu. Khuôn mặt của tẩu tử nàng ta đầy sự thống khổ, kêu la thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi.

Đại tẩu của Quý Chiêu dung nhận 30 đại bản xong thì chỉ còn thoi thóp, sau khi được thái y gọi tỉnh, Quý Chiêu dung liền cho người đưa nàng ta ra khỏi hành cung.

Triệu Toàn Phúc quan sát toàn bộ quá trình hành hình xong liền trở về U Tuyền Điện, sau khi hành lễ với Vĩnh An đế xong liền báo lại chuyện Quý Chiêu dung bị dọa cho ngất xỉu.

Vĩnh An đế nghe xong gật đầu, lẩm nhẩm: "Hy vọng sau chuyện này nàng ta sẽ an phận một thời gian."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.