Chương trước
Chương sau
Vậy người đứng sau Phong thái y sẽ là ai?

Giang Quý cảm thấy Cao Hiền phi là đáng nghi nhất, tuy bề ngoài thì thấy Cao Hiền phi thường xuyên tìm mọi cách gây phiền toái cho Phong thái y, không chỉ một lần đánh hắn hạ thấp danh dự của hắn, nhưng lỡ đó chính là mưu kế của nàng ta thì sao?

Liệu có phải vì Cao Hiền phi biết Hồ Tu viện rất cảnh giác với mọi người xung quanh nên mới cố ý sắp xếp để Phong thái y lấy được lòng tin của Hồ Tu viện?

Giang Quý phi càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng, bởi nếu người đứng sau là người khác thì không nhất thiết phải dùng đến cách này. Nhưng Cao Hiền phi thì khác, Cao Hiền phi không có con nhưng vẫn luôn muốn được nuôi một đứa bên người, mà Hồ Tu viện là người trong Ung Hòa Cung, nếu vì đứa bé trong bụng to quá dẫn đến khó sinh mà chết thì không phải đứa bé sẽ thuận lý thành chương giao cho nàng ta nuôi nấng sao?

Nhưng tiếc là không tìm được Phong thái y, nàng ta cũng không tìm được bằng chứng thép nào chứng minh tất cả là âm mưu của Cao Hiền phi, không thể trực tiếp định tội được.

Nhưng chỉ cần dựa vào những manh mối mà nàng ta hỏi ra được, chuyện tìm cách để đập nát giấc mơ của Cao Hiền phi nàng ta vẫn có thể làm được.

Nhưng mà nếu chỉ khiến cho Cao Hiền phi không thể nhận nuôi đứa bé thì vẫn quá tiện nghi cho nàng ta, Giang Quý phi vẫn muốn đào sâu thêm xem có thể tìm được bằng chứng chính xác nào không.

Giang Quý phi suy nghĩ, nói với Hải Đường: "Hải Đường, ngươi đến Ung Hòa Cung tìm cung nữ tên Tiểu Hồng kia đến đây."

"Vâng, nương nương."

Hải Đường lĩnh mệnh đi đến Ung Hòa Cung tìm người, lại bị Cao Hiền phi ngăn cản.

Cao Hiền phi lười biếng ngồi trên ghế, vẻ mặt khinh thường nói: "Ngươi coi Ung Hòa Cung của bản cung là nơi nào, không có bằng chứng các ngươi đừng hòng đưa người của bản cung đi."

Hải Đường cố gắng nói lý: "Hiền phi nương nương, nương nương của chúng nô tỳ cũng chỉ vì muốn mau chóng điều tra ra hung thủ đã hại chết của Hồ Tu viện, Hiền phi nương nương cứ ngăn cản đủ đường thế này chẳng lẽ là muốn bao che cho hung thủ sao?"

Cao Hiền phi đập mạnh tay lên bàn, lớn tiếng quát: "Làm càn, chỉ là một con nô tỳ nhỏ bé, ai cho ngươi lá gan mà dám nói chuyện với ta như thế hả? Liên Hương, vả miệng cho ta."

Hải Đường cúi đầu, không chút khiếp sợ nói: "Hiền phi nương nương, ta là Đại cung nữ của Quý phi nương nương, ta thay Quý phi nương nương đến tìm một tiểu cung nữ ở đây, nương nương dám sai người đánh ta là muốn bất kính với Quý phi nương nương sao?"

"Ta khinh!" Cao Hiền phi khinh miệt nói: "Bản cung và Giang Quý phi đều là một trong tứ phi, tuy quý phi đứng đầu nhưng suy cho cùng nàng ta cũng có khác gì bản cung, đều là phi tần chính nhất phẩm, đâu phải cực phẩm hoàng hậu, dựa vào cái gì mà bắt bản cung phải kính nàng ta?"

"Hoàng thượng đã giao quyền quản lý hậu cung cho Quý phi nương nương, Hiền phi nương nương người bất kính với nương nương của chúng nô tỳ có khác nào bất kính với Hoàng thượng đâu." Hải Đường nói: "Nếu Hiền phi nương nương tự tin mình trong sạch thì hãy giao người cho ta để thẩm vấn, còn nếu không chỉ chứng tỏ rằng người có tật giật mình mà thôi."

Cao Hiền phi cười lạnh: "Đừng cầm lông gà làm lệnh tiễn (1),Hoàng thượng chỉ tạm thời giao quyền quản lý hậu cung cho Giang Quý phi, cũng không phải thực sự cho nàng ta toàn quyền quyết định."

(1) Cầm lông gà làm lệnh tiễn "拿着鸡毛当令箭": câu tục ngữ này dùng để miêu tả một người dựa hơi cấp trên (hoặc ai đó) để ra lệnh không liên quan hoặc cực kỳ rộng, dùng giọng điệu kiêu ngạo để ép buộc người khác, hoàn toàn không cân nhắc nhân tố khách quan. Nói cách khác là "giở trò quyền mưu, lấy giả làm thật, công khai ra lệnh". Ngoài ra, nó còn có nghĩa là chuyện bé xé ra to, mượn chuyện khác để nói chuyện mình (nguồn: https://alice13705.wordpress.com/)

Nói xong, Cao Hiền phi liếc nhìn Liên Hương một cái, nói: "Liên Hương, ngươi còn chờ cái gì? Không thấy có người đang xúc phạm bản cung à? Vả miệng cho ta!"

Liên Hương nghe vậy lập tức tiến lên vả liên tiếp vài cái vào mặt Hải Đường.

Hải Đường bị Liên Hương đánh bất ngờ mà ngơ ra, ăn vài bạt tai mới phản ứng lại, trong mắt nàng ta lóe lên tia phẫn hận, cũng không dám nói gì nữa.

Cao Hiền phi nhìn Hải Đường đã chịu khuất phục mới bảo Liên Hương dừng lại, nói: "Phái hai người đưa người của Quý phi nương nương về, nói cung nữ của Trường Xuân Cung nàng ta không hiểu phép tắc, bất kính với chủ tử, bản cung đã thay nàng dạy dỗ, bảo nàng ta không cần cảm tạ bản cung."

"Vâng, nương nương."

Liên Hương dẫn theo vài tiểu thái giám đưa Hải Đường về Trường Xuân Cung, Liên Xảo có chút lo lắng hỏi Cao Hiền phi: "Nương nương, làm vậy có được không?"

Vốn Giang Quý phi và nương nương của các nàng luôn không hợp nhau, Giang Quý phi đang muốn nắm lấy điểm yếu của các nàng, các nàng lại còn đánh đại cung nữ của Trường Xuân Cung, còn làm lớn đưa người về đó, cái này không phải là đang tát vào mặt Giang Quý phi sao?

Chắc Giang Quý phi sẽ hận chết nương nương của các nàng mất, đến lúc đó lỡ Giang Quý phi liều mạng đến cùng, chẳng lẽ nương nương không sợ Giang Quý phi sẽ điều tra ra gì đó sao?

Cao Hiền phi thản nhiên nhìn Liên Xảo một cái, nói: "Có gì mà không tốt, hai bọn ta đã đối đầu nhau gay gắt từ lâu, cho dù lần này ta không khiến nàng ta mất mặt thì Giang Ánh Tuyết cũng sẽ không dễ dàng buông tha chuyện lần này đâu. Dù sao Giang Ánh Tuyết đã muốn gây phiền toái cho ta, ta cần gì phải để mặt mũi lại cho nàng ta chứ. Nếu nàng ta có bản lĩnh thì cứ điều tra đi, ta không làm gì sai cả, sợ gì chứ."

"Phong thái y..." Liên Xảo muốn nói lại thôi.

Cao Hiền phi liếc nhìn Liên Xảo, nói: "Không phải Phong thái y đã từ quan về quê rồi sao? Liên quan gì đến chúng ta?"

Liên Xảo cúi đầu cụp mắt, "Nương nương nói đúng, y thuật của Phong thái y bình thường, lại không muốn tiếp nhận sự thật, đã sớm từ chức về quê, hắn ta làm cái gì cũng không liên quan gì đến chúng ta cả."

"Đúng vậy." Cao Hiền phi gật đầu, "Có lẽ lúc đó Phong thái y chẩn mạch cho Hồ Tu viện đã có sai sót gì đó, mới khiến Hồ Tu viện lầm tưởng rằng trong bụng nàng ta có hai đứa con trai. Ta đã sớm nói rằng Phong thái y rất kiêu ngạo, nhưng y thuật lại bình thường chẳng gì nổi trội, bảo Hồ Tu viện không nên cầu tình thay hắn ta, không nghĩ tới cuối cùng Hồ Tu viện lại vì sai lầm của Phong thái y mà mất mạng, thật quá đáng tiếc."

Liên Xảo gật đầu theo, "Hồ Tu viện cũng thật đáng thương, cầu tình cho hắn ta không chỉ một lần, lại bị Phong thái y hại cho mất mạng."

Liên Hương đưa Hải Đường đến cửa Trường Xuân Cung, đứng ở cửa nói hết lời Cao Hiền phi đã dặn, sau khi tiểu thái giám giữ cửa Trường Xuân Cung vào bẩm báo mới rời đi.

Giang Quý phi vẫn luôn ở trong Trường Xuân Cung đợi Hải Đường đưa Tiểu Hồng đến, kết quả không đợi được cung nữ tên Tiểu Hồng kia, ngược lại còn thấy đôi má sưng đỏ của Hải Đường.

Giang Quý phi nhíu mày nhìn Hải Đường, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

"Nương nương, người phải làm chủ cho nô tỳ!" Hải Đường quỳ gối trước mặt Giang Quý phi vừa khóc vừa kể lể, còn không quên thêm mắm dặm muối tố tội Cao Hiền phi, cuối cùng chốt một câu: "Cao Hiền phi không hề để nương nương vào trong mắt, còn nói nương nương cũng không phải hoàng hậu, người của nương nương nàng ta muốn đánh thì đánh, nương nương chẳng làm gì được nàng ta cả."

"Khinh người quá đáng!" Giang Quý phi tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống, "Ta không tin Hiền phi kia lại vô pháp vô thiên đến như thế, hôm nay ta nhất định phải đòi được một lời giải thích."

Nói xong Giang Quý phi đứng lên, nói với Hải Đường và Đinh Hương: "Đi, chúng ta đến Càn Ninh Cung tìm Hoàng thượng nói lý lẽ."

Vĩnh An đế mới phê tấu chương xong, vừa vươn vai hoạt động một chút đã nghe Triệu Toàn Phúc báo Giang Quý phi đến.

Vĩnh An đế xoay xoay cổ, nói: "Mời quý phi vào đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.