Tiểu Đậu Tử nhìn Khương Mạn, hỏi: "Chủ tử, Dương quản sự hỏi chúng ta có cần giúp Khương công tử một phen không?"
Dù sao Khương Chấn cũng là em trai của Khương Mạn, nếu Khương Chấn thật sự bị truy cứu chuyện giết người, đối với thanh danh của Khương Mạn cũng không tốt.
Khương Mạn lắc đầu, "Không cần quản nó." Tự làm bậy không thể sống, nếu Khương Chấn không ngu xuẩn lại háo sắc thì cũng không bị người ta tính kế. Nàng không có ý định muốn truy cùng diệt tận Khương gia, nhưng hiển nhiên cũng không có ý định đưa tay giúp đỡ bọn họ.
Huống hồ nếu chuyện lần này là nhắm về phía nàng, vậy chắc hẳn người phía sau cũng đang chờ nàng sẽ giúp Khương Chấn.
"Ngươi báo cho Dương quản sự một tiếng, chuyện này không cần phải nhúng tay vào, chỉ cần tra xem là ai đã ra tay là được."
Tiểu Đậu Tử đáp: "Vâng, tiểu nhân đã biết."
Chạng vạng tối, Vĩnh An đế đến Vân Hoa Cung. Sau khi Vĩnh An đế biết chuyện của Khương Chấn liền phái người đi điều tra, trước khi đến Vân Hoa Cung, hắn cơ bản đã hiểu hết chân tướng sự việc.
Sau khi gặp Khương Mạn, Vĩnh An đế cũng không gạt nàng mà nói thẳng: "Hẳn là ái phi cũng đã biết chuyện của Khương Chấn rồi đúng không? Trẫm có phái người đi điều tra, chuyện này thực chất là do có người tính kế, nhưng hắn quả thực đã đẩy con trai của Văn đại nhân ngã từ trên tầng xuống. Ái phi có suy nghĩ gì với chuyện này không?"
Khương Mạn nghe vậy, cười cười nói: "Thần thiếp quả thật đã nghe qua chuyện này, nhưng thần thiếp tin Đại Lý Tự sẽ phán xử công bằng."
Vĩnh An đế nhìn biểu tình trên mặt Khương Mạn, mở miệng nói: "Văn lão phu nhân rất yêu thương cháu trai của mình, trẫm nghe nói lúc lão phu nhân nghe tin đã náo loạn đòi Khương Chấn phải đền mạng cho cháu trai bà ấy. Lần này trẫm sợ tính mạng của Khương Chấn khó lòng bảo toàn. Nếu ái phi muốn giữ mạng cho Khương Chấn, trẫm có thể ra mặt quấy nhiễu một chút."
Vĩnh An đế nói lời này cũng không phải là muốn thử xem Khương Mạn phản ứng thế nào, tuy hắn biết tình cảm của Khương Mạn với Khương gia không sâu đậm gì, nhưng dù sao Khương Chấn cũng là em trai của Khương Mạn, nếu Khương Mạn nhờ hắn, tuy nói hắn sẽ không bỏ qua hết mọi tội lỗi cho Khương Chấn, nhưng ít nhất có thể miễn tội chết cho hắn ta.
Khương Mạn nghe xong lại cười lắc đầu, nói: "Hoàng thượng không cần làm thế vì thần thiếp, vương tử phạm pháp xử như thứ dân, nếu Khương Chấn đã làm sai thì phải tự mình gánh vác hậu quả, không thể để Hoàng thượng gánh ô danh chỉ vì chuyện như vậy được."
Trước không nói Khương Mạn vốn không có ý nghĩ muốn cứu Khương Chấn, cho dù nàng thật sự muốn cứu Khương Chấn thì cũng sẽ không nhờ Vĩnh An đế trực tiếp ra mặt, miễn cho lại bị ngự sử viết Vĩnh An đế là người bao che thủ phạm. Vĩnh An đế trước giờ luôn muốn trở thành một đế vương thánh minh sáng suốt được lưu truyền thiên cổ, từ trước đến nay đều rất để ý thanh danh của mình, bằng không năm đó Khang Vương cũng không thể sống sót. Khương Mạn đương nhiên sẽ không để Vĩnh An đế vì chuyện của nàng mà bị vấy bẩn.
Vĩnh An đế nghe vậy cười nói: "Không nghiêm trọng như lời ái phi nói đâu, việc này vốn là do có người gài bẫy Khương Chấn, phán xử đồng phạm và thủ phạm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu trẫm mở miệng, Đại Lý Tự tự nhiên sẽ biết nên phán thế nào, cũng không để người ta nói ra nói vào đâu."
Khương Mạn nghe xong do dự một chút, vẫn là lắc đầu cự tuyệt: "Việc này cứ giao cho Đại Lý Tự đi, Hoàng thượng không cần nhúng tay vào đâu."
Vĩnh An đế nhìn thoáng qua thần sắc của Khương Mạn, suy tư một chút rồi gật đầu nói: "Nếu ái phi đã nói thế, vậy thì trẫm sẽ không nhúng tay vào. Phải rồi, trong nhà ái phi ngoại trừ đệ đệ này ra còn có 3 người anh em nữa đúng không?"
Khương Mạn không biết vì sao Vĩnh An đế đột nhiên lại hỏi cái này, nhưng nàng vẫn đáp: "Nhà thần thiếp còn một thứ huynh hơn thần thiếp vài tuổi và hai thứ đệ nữa."
"Ái phi có hiểu biết gì về ba người họ không, trước kia có từng tiếp xúc qua không?"
Khương Mạn lắc đầu nói: "Trước kia thần thiếp ít tiếp xúc với các huynh đệ, cũng không hiểu biết nhiều về bọn họ lắm, nhưng hồi còn bé thứ huynh đối xử với thần thiếp khá tốt, chẳng qua là năm huynh ấy mười sáu tuổi đã rời khỏi nhà, mấy năm nay thần thiếp cũng chưa gặp lại."
"Ồ......" Vĩnh An đế trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Trẫm biết rồi."
Vĩnh An đế thần bí nói: "Chờ thêm một khoảng thời gian nữa nàng sẽ biết."
Vĩnh An đế không nói, Khương Mạn cũng không hỏi nữa, hai người lấy bàn cờ ra bắt đầu chơi cờ.
Sau khi chơi xong, Vĩnh An đế nói: "Kỳ nghệ của ái phi có tiến bộ không ít nhỉ."
Khương Mạn nói: "Đều do Hoàng thượng biết cách dạy." Cái này cũng không phải là Khương Mạn khen bừa, lúc chơi cờ quả thật Vĩnh An đế đã dạy nàng rất nhiều điều.
Vĩnh An đế nói: "Ái phi khiêm tốt rồi, cũng do nàng học nhanh hiểu tốt thôi."
Bên này Vân Hoa Cung một mảnh yên bình, nhưng những nơi khác đang chú ý đến Vân Hoa Cung lại không nghĩ như thế.
Chuyện Khương Chấn bị bắt vào ngục đã truyền khắp hậu cung, lúc này mọi người đều đang đoán Khương Mạn có cầu xin Vĩnh An đế cứu đệ đệ nàng không, hơn nữa cuối cùng Vĩnh An đế có đáp ứng không.
Trong Trường Xuân Cung, Đại cung nữ Hải Đường nói với Giang Quý phi: "Nương nương, Hoàng thượng đã tới Vân Hoa Cung, ngài nói xem Hoàng thượng có bị mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của Khương Chiêu viện lừa mà cứu Khương Chấn không?"
Giang Quý phi ngắm nhìn viên dạ minh châu trong lòng bàn tay, cười lạnh, "Sợ là Khương Chiêu viện không có cái bản lĩnh ấy đâu."
Nói xong, Giang Quý phi lại tiếp tục: "Cho dù Khương Chiêu viện có thuyết phục Hoàng thượng cũng chẳng được tích sự gì, chuyện này đã có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu lần này Hoàng thượng buông tha cho Khương Chấn thì vừa hay cho ngự sử một lý do nhằm vào Khương Chiêu viện."
Một Đại cung nữ khác Đinh Hương nghe vậy, nói: "Nói như vậy, thật ra nô tỳ có chút hy vọng Hoàng thượng sẽ đồng ý với Khương Chiêu viện."
"Đúng, ta cũng hy vọng thế." Giang Quý phi chầm chậm nói: "Đáng tiếc Khương Chiêu viện là người thông minh, có lẽ sẽ không mắc phải sai lầm sơ đẳng thế này đâu."
"Cho dù Khương Chiêu viện là người thông minh, nhưng nàng ta cũng sẽ không mặc kệ sống chết của em trai mình chứ?" Đinh Hương nói.
Hải Đường lắc đầu nói: "Khó nói lắm, hình như ngoại trừ Nghiêm thái thái, Khương Chiêu viện chưa từng gặp bất kỳ người nào khác của Khương gia, hơn nữa sau khi được sủng ái nàng ta cũng chưa giúp Khương gia chiếm được chỗ tốt gì."
Trong Dục Tú Cung, Quý Chiêu dung tươi cười hớn hở hỏi Ngọc Châu: "Chuyện lần này thật sự không phải do cha ta sắp xếp sao?"
Ngọc Châu lắc đầu nói: "Thật sự không phải do lão gia làm. Nếu là lão gia thì một là không làm, còn đã làm thì phải nhất kích tất sát. Khương Chiêu viện được Hoàng thượng yêu thương, chuyện thế này cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến nàng ta, lão gia sẽ không làm chuyện... phí sức thế này."
Câu trả lời của Ngọc Châu cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Quý Chiêu dung, nàng ta vui cười nói: "Cho dù không thể đả động gì nhiều đến Khương Chiêu viện, nhưng có thể gây cho nàng ta thêm rắc rối cũng tốt." Nàng đã sớm nhìn không vừa mắt Khương Mạn mỗi ngày đều trôi qua an nhàn vui vẻ rồi.
Ngọc Châu không phản bác, nếu bọn họ không thể đánh bại Khương Chiêu viện ngay thì để người khác gây chút phiền toái cho nàng ta cũng tốt.
Vui vẻ một hồi, Quý Chiêu dung lại hỏi: "Ngươi có biết là ai đã xuống tay với Khương gia không? Có phải có người nào đó trong cung đã không nhịn được nữa rồi không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]