Tên đàn ông vạm vỡ kia cười nói: "Không nhiều lắm, không nhiều lắm, Khương tiểu công tử mượn ở chỗ Thiên Bảo chúng tôi tổng cộng có năm trăm nghìn lượng bạc trắng mà thôi."
"Còn cả một triệu lượng ở sòng bạc Vĩnh Hưng của chúng tôi nữa." Một nam nhân nhỏ người gầy guộc cũng lên tiếng.
Khương Văn Diệu nghe xong, phẫn nộ nói: "Làm sao lại nhiều như vậy? Các ngươi cư nhiên lừa dối mệnh quan triều đình, có tin ta cho các người vào nhà lao ăn cơm ngục không?"
Người đàn ông vạm vỡ thu lại biểu tình vui cười trên mặt, vẻ mặt tàn nhẫn nói: "Khương đại nhân không cần phải hù dọa chúng tôi, thiếu nợ trả tiền là điều thiên kinh địa nghĩa, trên giấy ghi nợ giấy trắng mực đen rõ ràng, còn có cả chữ ký và dấu tay của quý công tử, nếu Khương đại nhân muốn quỵt nợ, chỉ sợ không phải chuyện dễ đâu."
Tên đàn ông vạm vỡ nói xong, giơ giấy ghi nợ lên trước mắt Khương Văn Diệu cho ông ta nhìn kỹ, "Khương đại nhân nhìn cho kỹ, xem trên này có phải chữ ký của quý công tử không?"
Trong mắt tên nam nhân gầy guộc lóe sáng, tiếp lời: "Nếu Khương đại nhân có ý định quỵt nợ, chúng ta cũng không ngại đến Đại Lý Tự một chuyến, để xem bọn họ phán thế nào."
Khương Văn Diệu nghe vậy cơ hồ muốn ngất đi, ngực ông phập phồng liên tục, lạnh lùng nói: "Thằng khốn nạn Khương Chấn đó đã bị ta đuổi ra khỏi nhà rồi, nếu muốn đòi các ngươi tự đi tìm nó mà đòi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-nang-khong-muon-cung-dau/3513550/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.