Viên thị nói xong, không chờ Khương Chỉ mở miệng đã nói tiếp: "Nếu Bạch Văn Bân là người đáng tin cậy thì nó sẽ không hưu con dễ dàng như thế."
"Huống hồ chuyện của con cũng không đơn giản, người phạt con là Hoàng thượng, bây giờ ấn tượng của Hoàng thượng đối với con chỉ sợ là vô cùng kém, cho dù Khương Mạn có nói giúp con mấy câu thì tám phần là cũng chẳng được tác dụng gì, hơn nữa còn bị cha con phát hiện con để lại ấn tượng xấu trước mặt Hoàng thượng. Với tính khí của cha con thì sau này con ở trong nhà này cũng không được an ổn đâu."
Khương Chỉ vừa thẹn vừa giận, "Bạch Văn Bân không đáng tin, nhưng cái này còn không phải vì nương và phụ thân sao? Nếu không phải hai người muốn trèo cao tạo quan hệ với Bạch gia thì sao con phải gả cho tên hỗn đản Bạch Văn Bân đó?"
Khương Chỉ nói đến đây, Viên thị có chút chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Lúc trước bọn ta đâu có biết Bạch Văn Bân lại là người như vậy đâu. Được rồi, được rồi, bây giờ nói chuyện này cũng có ích gì đâu, con cũng đã gả cho hắn rồi, chẳng lẽ giờ còn thay đổi được gì sao? Hiện tại điều chúng ta nên nghĩ là làm thế nào khiến Khương Mạn giúp Khương gia ta một tay."
Thấy Khương Chỉ xụ mặt, Viên thị khuyên nhủ: "Chỉ nhi, con tự nghĩ xem, tên Bạch Văn Bân kia cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, con còn mong ngóng về Bạch gia đó làm gì? Nếu lão gia và Chấn nhi có thể thăng quan tiến tước thì con bị Bạch gia hưu có làm sao? Nương hoàn toàn có thể tìm cho con một người tốt hơn."
Lời này của Viên thị xem như đã gãi đúng chỗ ngứa, Khương Chỉ bán tín bán nghi nhìn Viên thị, "Nương, nương không gạt con chứ? Thật sự sẽ tìm cho con một người tốt hơn Bạch Văn Bân kia à?"
"Ta lừa con làm gì chứ?" Viên thị nói: "Con có thấy con gái nhà Anh Quốc Công không, vừa mới thành góa phụ chưa được bao lâu đã tái giá với tân trạng nguyên đó."
Khương Chỉ nghĩ nghĩ, chỉ cần Khương Mạn có thể nói giúp Khương gia thì cho dù không gả được cho trạng nguyên, nhưng gả cho một tiến sĩ cũng không thành vấn đề nhỉ?
"Vậy nương, nương nhất định phải khiến Khương Mạn nói giúp phụ thân và đệ đệ đấy."
Viên thị gật đầu, "Con yên tâm, nó không dám không giúp đâu."
Sáng sớm hôm sau Tiểu Đậu Tử liền mang theo bức thư và miếng ngọc bội rời cung. Đến cửa cung, thủ vệ thấy Tiểu Đậu Tử đi tới thì cười hỏi: "Đậu công công muốn xuất cung sao?"
Tiểu Đậu Tử gật đầu, vừa phối hợp kiểm tra với thủ vệ vừa đáp: "Đúng vậy, có chút chuyện phải đi ra ngoài một chuyến."
Tiểu Đậu Tử là người hầu thân cận của Khương Mạn, mà Khương Mạn hiện giờ đang thịnh sủng, dù thế nào thủ vệ cũng phải để cho Tiểu Đậu Tử vài phần mặt mũi nên cũng chỉ kiểm tra qua loa rồi để Tiểu Đậu Tử đi.
Tiểu Đậu Tử cười đưa cho hai thủ vệ một cái hà bao, "Tiểu ca ca vất vả rồi, cái này để cho hai người uống trà."
Hai người vội vàng từ chối, "Sao chúng tôi có thể cầm đồ của công công chứ."
Tiểu Đậu Tử mặt mang ý cười, nói: "Cầm đi, là ta mời hai người uống trà mà."
Hai thủ vệ nhìn thoáng qua, lúc này mới nhận lấy hà bao, "Vậy chúng tôi xin đa tạ công công."
Tiểu Đậu Tử gật đầu với hai người, "Khách khí rồi, ta còn có việc phải đi trước đã."
"Đậu công công đi thong thả!"
Thấy Tiểu Đậu Tử đã đi xa, hai thủ vệ vội mở hà bao ra, nhìn ngân lượng lóa mắt bên trong, một người nói: "Đậu công công này cũng hào phóng ghê, hơn nữa còn lễ độ, không có cái kiểu cả vú lấp miệng em như mấy người khác."
Tên còn lại gật đầu nói: "Đậu công công ra tay quả thật rất hào phóng, nhưng ta nghe nói hình như người bên cạnh Khương Chiêu viện ai cũng hào phóng hết."
Tiểu Đậu Tử vừa xuất cung liền đi về hướng Hoán Nhan Các.
Hoán Nhan Các người đến người đi, bọn tiểu nhị bận đến chân không chạm đất, nhưng người đến đây phần lớn đều là các tiểu thư phu nhân, thấy Tiểu Đậu Tử đi vào, tiểu nhị liền tò mò nhìn hắn thêm vài lần mới lên tiếng: "Vị công tử này, ngài muốn mua đồ cho người trong nhà sao?"
Tiểu Đậu Tử lắc đầu nói: "Ta không đến mua đồ, ta tìm người, Dương quản sự của các ngươi có ở đây không?"
Tiểu nhị quan sát Tiểu Đậu Tử một phen, nói: "Công tử muốn tìm Dương quản sự sao? Nhưng Dương quản sự bây giờ khá bận, nếu công tử muốn gặp thì ta có thể giúp ngài truyền lời một chút."
Tiểu Đậu Tử đưa ngọc bội cho tiểu nhị, nói: "Phiền cậu giúp ta đưa cái này cho Dương quản sự, hắn ta nhìn sẽ biết."
Tiểu nhị nửa tin nửa ngờ cầm ngọc bội đi tìm quản sự, kết quả Dương quản sự vừa thấy ngọc bội liền lập tức hỏi tiểu nhị: "Người tới đang ở đâu?"
"Đang ở bên ngoài." Tiểu nhị nói.
"Mau mời người vào đây." Dương quản sự dứt lời lại nói tiếp: "Thôi bỏ đi, để ta tự đi."
Tiểu nhị nhìn bóng dáng Dương quản sự, sờ sờ đầu, nghĩ thầm, rốt cuộc người tới là ai? Nhìn cũng không giống như một nhân vật lớn gì.
Dương quản sự mời Tiểu Đậu Tử vào trong phòng, tự mình pha trà mời khách rồi hỏi: "Không biết nên xưng hô với ngài thế nào?"
Tiểu Đậu Tử nhận lấy chén trà, cười nói: "Ở ngoài ngài cứ gọi ta Đậu công tử là được."
Dương quản sự gật gật đầu, hỏi: "Đậu công tử tới đây tìm ta, là vì Nhị tiểu thư có chuyện cần giao phó sao?"
Tiểu Đậu Tử lấy bức thư giấu trong áo ra giao cho Dương quản sự, nói: "Chủ tử muốn ngài giúp làm vài việc, cụ thể thế nào đã ghi hết trong này rồi."
Dương quản sự nhận lấy bức thư, đọc xong rồi đốt ngay trước mặt Tiểu Đậu Tử, sau đó nói: "Đậu công tử trở về nói với Nhị tiểu thư, chuyện tiểu thư giao phó ta nhất định sẽ an bài thỏa đáng."
Tiểu Đậu Tử gật đầu, "Vậy nhờ Dương quản sự rồi."
Tiểu Đậu Tử ra khỏi Hoán Nhan Các lại đi lòng vòng một lát mới trở về cung báo cáo cho Khương Mạn.
Khương Mạn khá yên tâm dùng người của Khương Phù, sau khi phân phó cho Dương quản sự xong thì cũng không xen vào chuyện này nữa. Khoảng thời gian này Nhị Hoàng tử bắt đầu tập đi, tất cả tâm tư của Khương Mạn cơ hồ đều đặt hết lên người con trai.
Hơn nữa tuy rằng bây giờ Khương Mạn đã trở về Vân Hoa Cung, nhưng mỗi khi có thời gian Vĩnh An đế đều đến thăm nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ ngủ lại một đêm, nhưng có lẽ là vì cố kỵ thân thể của Khương Mạn chưa hồi phục hoàn toàn nên chỉ đơn thuần là đắp chăn đi ngủ.
Hôm nay, Khương Mạn đang ngồi trong viện nhìn Nhị Hoàng tử đang loạng choạng bước đi, bên cạnh là Liễm Thu và Tiểu Đậu Tử đang đi hai bên bảo vệ nhóc con thì Vĩnh An đế đến.
Khương Mạn liền đứng dậy hành lễ, Vĩnh An đế vội chạy lại trước mặt Khương Mạn, giữ chặt nàng lại, "Sao ái phi cứ không nghe lời thế, chẳng phải trẫm đã nói rồi sao? Hiện tại thân thể nàng không tốt, gặp trẫm không cần phải hành lễ."
Khương Mạn để mặc Vĩnh An đế kéo tay nàng, cười nói: "Lễ không thể bỏ, hơn nữa thân thể thần thiếp cũng không có yếu ớt đến thế, thần thiếp thấy bản thân đã khỏe hơn rất nhiều rồi."
Vĩnh An đế cau mày nói: "Thái y nói thân thể nàng vẫn cần chăm sóc thật tốt, ái phi không được khinh thường."
Khương Mạn vuốt vuốt đôi mày của Vĩnh An đế, nói: "Hoàng thượng đừng giận, thần thiếp có tĩnh dưỡng theo lời dặn của thái y rồi. Không phải Vân Thái y đã nói rồi sao, thần thiếp chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt nửa năm là có thể khôi phục như ban đầu rồi, Hoàng thượng không cần lo lắng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]