Khương Văn Diệu cười đắc ý, nói tiếp: "Con sói mắt trắng Khương Mạn kia vì để giữ được thánh sủng, về sau nó sẽ phải hiếu thuận với chúng ta thôi."
Viên thị bội phục nhìn Khương Văn Diệu, "Vẫn là lão gia có cách, vậy bây giờ thiếp đi gửi lệnh bài vào trong cung lần nữa, tiện thể để lại lời nhắn luôn."
Khương Văn Diệu phất phất tay, nói: "Đi đi, mau gửi đi."
Khương Mạn ở trong cung nghe được lời Viên thị nhắn thì không khỏi cười nhạo một tiếng, nàng biết Khương Văn Diệu và Viên thị sẽ không thể nào dễ dàng bỏ qua cho nàng mà.
Vãn Đông nhìn thấy phản ứng của Khương Mạn, có chút bất đắc dĩ nói: "Chủ tử, nếu không hay là gặp họ một lần?"
Nói gì đi nữa thì con cái cũng không thể bắt bẻ cha mẹ, cho dù trước kia Khương gia có lỗi với Khương Mạn thế nào đi chăng nữa, nhưng Khương Văn Diệu vẫn là cha ruột của Khương Mạn. Nếu ông ta đi lan truyền rằng Khương Mạn bất hiếu, chắc chắn mọi người sẽ chẳng quan tâm đến tiền căn hậu quả mà chỉ biết Khương Mạn này không tốt mà thôi.
Khương Mạn lắc đầu, "Dục vọng con người sâu không thấy đáy, nếu đã nhượng bộ bọn họ một lần thì về sau chắc chắn sẽ còn vô số lần nữa."
"Vậy... vậy thì phải làm sao bây giờ?" Liễm Thu có chút căm phẫn nói: "Cũng không thể mặc kệ bọn họ phá hủy thanh danh của chủ tử được."
Khương Mạn thản nhiên nói: "Không vội, nếu bọn họ rảnh rỗi như vậy, còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-nang-khong-muon-cung-dau/3511604/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.