*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thang máy chậm chạp không đi lên, Lý Trình Tú chỉ có thể chạy xuống bằng thang bộ.
Cậu chạy nhanh thế nào cũng không lại người cao to chân dài như Thiệu Quần, không chạy được bao lâu lền bị ngăn ở trong một tầng nọ.
Lý Trình Tú vừa tức giận vừa khẩn trương trợn mắt nhìn hắn.
Thiệu Quần trấn an cười cười, “Trình Tú, thật xin lỗi, tôi quá gấp.”
Lý Trình Tú run rẩy chỉ hắn, “Khốn kiếp.”
Thiệu Quần thừa dịp bắt tay cậu lại, ” Được rồi, tôi khốn kiếp, thật xin lỗi, Trình Tú, tôi chỉ là muốn vui vẻ với anh chút, tôi không kiềm hãm được.”
Lý Trình Tú lui từng bước từng bước về phía chân tường, “Tôi phải về nhà.”
“Yên tâm, tôi sẽ đưa anh về nhà, nhưng trước tiên anh phải tha thứ cho tôi.”
Lý Trình Tú cả giận nói, “Cậu…”
Thiệu Quần khom người đem cậu nhốt vào giữa thân thể của mình và góc tường, nhẹ nhàng chụp lấy cổ tay cậu, cũng không để cho cậu cựa ra. Hắn ôn nhu sờ mặt cậu, “Trình Tú, anh còn nhớ nụ hôn đó đi.”
Lý Trình Tú cả người chấn động một cái.
“Nụ hôn đầu của chúng ta nha, tôi không tin anh quên rồi đâu. Tôi còn nhớ tâm tình lúc đó, cho tới bây giờ cũng không có loại cảm giác tốt đẹp như vậy đâu, thật giống như bản thân có cả thế giới vậy, quá thỏa mãn. Anh nói xem, lúc đó là tôi hôn anh trước, hay là anh hôn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-khang/1500107/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.