Tiêu Đình Hòa đuổi ta ra ngoài.
Thúy Quyên bị dọa khóc: “Một lượng bạc cũng không cho đã đuổi người đi rồi sao?”
Ta nhíu mày: “Hắn còn keo kiệt hơn ta tưởng tượng.”
Lúc nãy hắn rất tức giận, nói hắn chỉ mất vợ chứ không có khả năng bỏ cũ lấy mới, bảo ta dẹp ý định đó đi.
“Hắn có thể vì ba mươi vạn lượng nhỏ nhoi mà vứt bỏ người trong lòng.” Ta thở dài, Tiêu Đình Hòa không đáng tin cậy một chút nào.
Ta vừa nói xong, phòng cách vách bỗng dưng phát ra âm thanh lớn. Ta và Thúy Quyên giật nảy mình. Đợi thêm một lát thì người hầu thân cận Tiêu Đình Hòa gọi ta qua đó.
Ta đi đến cách vách, phát hiện Tiêu Đình Hòa ngồi uống trà cạnh bàn. Hắn mặc áo choàng dài màu xanh đen, tôn lên đường nét sắc bén trên gương mặt.
“Tướng quân tìm ta?”
Hắn đưa cho ta một cái tráp. Ta khó hiểu mở tráp, lập tức bị mấy món đồ bên trong dọa sợ: “Ngân phiếu?”
Mặt hắn căng cứng: “Ba mươi vạn lượng.”
“Cho ta? Ngài muốn đuổi ta đi à?” Giọng ta bỗng chốc nhẹ nhàng hơn, sau đó nhanh chóng tự kiểm điểm, vội đỏ hốc mắt, nghẹn ngào hô: “Tướng quân muốn đuổi ta đi sao?”
Tiêu Đình Hòa xoa trán, có vẻ rất đau đầu: “Đừng có đóng kịch trước mặt ta!”
Ta đành phải dùng góc áo lau nước mắt, ôm tráp ngồi đối diện hắn.
“Ngân phiếu này thuộc về nàng.” Tiêu Đình Hòa nói: “Không phải muốn đuổi nàng đi. Nàng đã vào Tiêu phủ làm Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-trong-tay/2839924/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.