Chương trước
Chương sau
“Phu quân gấp gáp vậy sao? Ta chuẩn bị không kịp, hơn nữa sức khỏe ngài còn chưa tốt.”

“Tống Thanh Ương!” Tiêu Đình Hòa ngắt lời ta, hít sâu một hơi nói: “Bớt nói nhảm, bảo nàng làm gì thì nghe theo đi.”

“À.” Buổi chiều mới thảo luận chuyện động phòng với Thúy Quyên, không ngờ tới tối hắn đã... ba mươi vạn lượng này không dễ nuốt chút nào.

Ta nằm xuống, cố gắng vuốt xuôi cảm xúc trong lòng, bất chấp nói: “Phu quân, tới, đến đây đi.”

Nói hết lời rồi mà không thấy Tiêu Đình Hòa thực hiện hành động tiếp theo. Ta lặng lẽ hé mắt ra xem, lập tức thấy biểu cảm vui giận đan xen trên mặt hắn.

“Sao, sao thế?” Ta hơi khó xử, giúp hắn cởi áo ngoài ra: “Ta, ta không rành lắm đâu, chuyện này cần ngài ra sức mới được.”

“Câm miệng.” Gò má hắn nhẹ ửng hồng, đẩy tay ta ra: “Ta không chạm vào nàng.”

“Phù!” Ta như mới vừa tai qua nạn khỏi, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài mà cứ thấy không yên tâm thế nào, dù sao thì lời nói của đàn ông lúc trên giường không đáng tin.

Ta lẳng lặng dịch người ra ngoài một chút, rồi lại dịch thêm một chút.

“Nàng còn di chuyển nữa là ngã xuống đấy.” Tiêu Đình Hòa nói.

Hắn còn chưa nói dứt câu ta đã rớt nửa người ra ngoài. Hắn ném sách đi, vớt ta lên giường.

“Tống Thanh Ương.” Tiêu Đình Hòa chống tay, cúi đầu nhìn ta.

Ta gật đầu: “Phu quân, có, có chuyện gì?”

Tiêu Đình Hòa bật cười, ngay cả giọng nói cũng có ý hài hước: “Nàng còn lộn xộn nữa là ta đánh gãy chân nàng!”

Ta không dám lộn xộn: “Vậy tối nay ngài thật sự không chạm vào ta?”

Hắn không nhìn ta: “Nàng còn nói nữa thì ta không chắc đâu.”

Ta nhanh chóng trở mình ngủ.

Hôm sau lúc ta tỉnh lại thì hắn đã không còn ở trên giường. Ta đang định ngồi dậy thì các nha hoàn và ma ma đẩy cửa bước vào, xếp hàng bưng chậu rửa mặt và quần áo chờ ta.

“Nhị phu nhân, bọn nô tỳ hầu hạ ngài rời giường.”

Ta kinh ngạc không thôi, đây là lần đầu tiên ta được đối xử như thế này từ lúc đi lấy chồng.

Ta khẽ khàng hỏi Thúy Quyên tối hôm qua Dung Nguyệt có tới tìm ta không.

Thúy Quyên gật đầu: “Tướng quân làm chứng, nói tối hôm qua hai người luôn ở bên nhau.”

Thì ra đây là nguyên nhân hắn để ta ngủ trong phòng hắn.

Khi ăn sáng, Tiêu Đình Hòa ngồi đối diện ta. Hắn ăn uống nhã nhặn, nhai kỹ nuốt chậm, tốc độ vừa phải.

“Phu quân, mấy người này là do ngài sắp xếp à?”

“Đây là quyền lợi của nhị phu nhân, không cần ta ra lệnh.” Tiêu Đình Hòa trầm giọng nói: “Nàng thích ăn gì thì cứ nói với họ, sau này chuyện trong viện cũng sẽ giao lại cho nàng.”

Hắn bảo Vân Hạc tiến vào.

Vân Hạc lại dâng một cái tráp cho ta: “Nhị phu nhân, đây là toàn bộ tài sản của nhị phòng và chìa khóa, tất cả giao lại cho ngài bảo quản.”

Ta kinh ngạc nhìn Tiêu Đình Hòa: “Được, phu quân tin tưởng ta, vậy thì ta sẽ dùng hết khả năng báo đáp ngài.”

Bước chân Tiêu Đình Hòa hơi khựng lại, cuối cùng vẫn rời đi.

“Nhiều đồ vật bị hỏi mượn như vậy sao?” Ta sắp xếp lại gia nghiệp của Tiêu Đình Hòa xong thì đi hỏi quản gia nhị phòng.

“Nhị phu nhân.” Quản gia cười xấu hổ: “Đại phu nhân nói đều là người một nhà, nhị gia còn chưa lấy vợ, cho nên muốn...”

Ta cười nhạt, không ngờ là Tiêu đại phu nhân là kiểu người thích chấm mút. Miễn là nhà kho của Tiêu Đình Hòa có đồ gì giá trị cao là nàng mượn đi hết. Bây giờ nhị phòng chỉ còn lại cái vỏ rỗng tuếch.

“Ngươi liệt kê danh sách đồ bị đại phòng mượn đi cho ta.”

Quản gia vội vàng làm theo.

Tối đó khi Tiêu Đình Hòa quay về, ta đưa danh sách liệt kê cho hắn xem.

Hắn có chút bất ngờ: “Nàng thu dọn lại à?”

“Ừa, nhà kho ngài trống rỗng luôn rồi.”

Tiêu Đình Hòa lướt qua danh sách rồi trả lại cho ta: “Nàng nhìn xem thế nào rồi cứ làm thế ấy, cần thì đi đòi về.”

Ta giật mình: “Ngài để ta đi đòi, vậy ngài phải chống lưng cho ta đấy.”

Hắn sâu sắc nhìn ta: “Ừ, ta chống lưng cho nàng.”

“Được!” Ta xắn ống tay áo: “Thế thì ta đây không khách sáo nữa.”

Tiêu Đình Hòa bật cười, không biết nghĩ thế nào lại bồi thêm một câu: “Không được đánh nhau.”

Hắn vẫn không hiểu ta, trước nay ta muốn trả thù ai đều chỉ ngấm ngầm giở trò, bởi vì ta nào có gan chơi trực diện đâu.

Hôm sau, ta tới tìm đại phu nhân hỏi chuyện. Nàng trước tiên là giở giọng bề trên, nói tiếp thì trở mặt, đòi đi tìm Tiêu lão phu nhân nhờ phân xử.

Dung Nguyệt cũng giúp đỡ nàng, kẻ tung người hứng tranh cãi với ta.

“Vậy thì đi tìm Tiêu lão phu nhân phân xử xem.” Ta dẫn đầu đi trước, nếu Tiêu Đình Hòa chống lưng cho ta thì không cần phải sợ.

Quậy một biểu chiều, ta toàn thắng thu được mẻ lớn. Nhưng Tiêu lão phu nhân muốn lấy lại mặt mũi cho đại phu nhân nên cố ý bới móc ta, phạt ta quỳ gối trong viện.

Lúc Tiêu Đình Hòa quay về thì ta đã quỳ mất nửa canh giờ. Hắn trực tiếp đi lướt qua ta vào phòng, một lát sau mới đi ra.

“Đi được không?” Hắn hỏi.

“Đi được, không đau!” Ta cười nói.

Sau khi trở về, ta rửa mặt xong thì nghe Tiêu Đình Hòa nói chuyện với Tiêu Đình Dật ở bên ngoài.

Tiêu Đình Dật cười khổ: “Em dâu tuổi còn nhỏ mà đanh đá quá, sau này trong nhà không được yên bình rồi."

Tiêu Đình Hòa không nói gì.

“Đình Hòa, đệ thích nàng sao? Nàng có chỗ nào tốt đâu, tuy lớn lên xinh đẹp nhưng cũng không phải mỹ nhân ngàn dặm khó tìm...”

“Thích là thích” Tiêu Đình Hòa ngắt lời: “Đại ca cũng nên nhắc nhở đại tẩu, đều là chị em dâu thì nên tôn trọng lẫn nhau mới đúng. Nếu thật sự muốn quậy thì không còn ai giữ được thể diện đâu.”

“Đệ, đệ thật là... nhiều người muốn gả cho đệ như vậy, ai đệ cũng không thích, vậy mà nhìn trúng đứa chẳng nên thân như thế.” Tiêu Đình Dật than thở xong thì đi.

Tiêu Đình Hòa kết thúc cuộc trò chuyện, đẩy cửa tiến vào liếc mắt nhìn ta, không nói một lời nào mà đi rửa mặt.

Ta cúi đầu lau tóc, dùng mũi chân đá đai lưng rơi trên đất, đầu óc trống rỗng.

“Không lạnh?” Đột nhiên hắn xuất hiện sau lưng ta, ngó chân ta không tha.

Ta hoảng hốt, vội giấu chân vào váy, cũng vì luống cuống quá nên ngã xuống băng ghế.

“Tống Thanh Ương.” Tiêu Đình Hòa kéo ta đứng lên ghế: “Trong đầu nàng đang suy nghĩ gì thế hả?”

Ta buột miệng: “Nghĩ phu quân.”

Hắn sửng sốt, sau đó cười ta: “Đúng là khéo ăn khéo nói.”

...

Bởi vì chuyện mượn đồ đắc tội đại phòng và Tiêu lão phu nhân, mấy ngày liền Tiêu lão phu nhân không cho ta đến thỉnh an.

Được tự do tự tại nên ta mừng lắm.

Ngày mồng tám tháng chạp, trong cung đưa thiệp mời tới, báo là Hoàng Hậu nương nương mời các mệnh phụ phu nhân vào cung ăn tiệc.

Buổi tối ta có chút hốt hoảng, trước khi ngủ không nhịn được mà hỏi Tiêu Đình Hòa: “Có cấm kỵ gì không? Ví dụ như cái gì nên nói, cái gì không nên nói, người nào có thể kết giao, người nào không cần kết giao?”

Tiêu Đình Hòa để sách xuống: “Dưới gối Thánh Thượng có ba vị Hoàng tử không kém tuổi nhau là mấy. Tiền triều và hậu cung chia bè kết đảng, ngày mai nàng chỉ cần đi theo mẹ ta, cố gắng không mở miệng ra là được rồi.”

“Hiểu.” Ta nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Vậy giữa mấy phe phái kia thì phu quân ủng hộ ai?”

“Ta lớn lên cùng Ninh Vương, quan hệ tương đối gần. Hắn cũng là người có năng lực xuất sắc nhất trong ba vị Hoàng tử.”

Hắn ngập ngừng: “Ninh Vương phi có tiếng là nữ Gia Cát, nàng nên lưu tâm một chút.”

Ta nhớ kỹ từng câu.

Sáng sớm hôm sau có hai chiếc xe ngựa xuất hiện trong phủ. Tiêu lão phu nhân ngồi cùng đại phu nhân, ta và Dung Nguyệt thì ngồi ở chiếc xe khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.